Anh đang thay Đường Hoan giải thích sao? Lương Phi Phi máu nóng sục sôi, vẻ mặt oan ức tủi thân, có điều có biết tính cách của Đoạn Kim Thần, nếu như vẫn tiếp tục muốn làm to chuyện, anh nhất định sẽ cảm thấy phiền phức chán ghét.
Tạm thời nuốt xuống cục tức trong lòng, gật đầu, nhưng trong đầu Lương Phi Phi vẫn đang không ngừng thầm chửi rủa Đường Hoan.
Khi Đoạn Kim Thần không chú ý, cô đưa mắt lườm Đường Hoan, tiện nhân, chờ đấy.
Còn Đường Hoan lại tỏ ra như chẳng hề nhìn thấy ánh mắt ấy của cô, cô một mình đứng ở đó lẳng lặng nhìn Đoạn Kim Thân ân cần băng bó vết thương cho Lương Phi Phi, trông họ lúc này rất giống với hình ảnh của một đôi tình nhân đang yêu nhau.
Quay người cuộn tròn tay lại, miễn cưỡng bản thân không được tiếp tục nhìn hai người họ, tưởng rằng như vậy sẽ có thể thoải mái hơn một chút, nhưng vết thương trong lòng vẫn không giới hạn mà lớn dần lên.
Rốt cuộc trong trái tim anh, vị trí của cô nằm ở đâu, Đường Hoan thậm chí còn đang nghĩ cuộc hôn nhân này của cô tới cuối cùng có ý nghĩ gì.
Dẫu cho lúc mới bắt đầu là vì muốn báo thù Đường Vãn Tình, nhưng cái giá phải trả quá lớn, cô thậm chí còn hối hận vì đã kết hôn với anh.
Nếu như không kết hôn với anh, vậy có lẽ cô sẽ không phải đau đớn như hiện tại đúng không?
Đường Hoan đứng ở đó, cúi thấp đầu, sự hụt hẫng để lộ qua đôi mắt của cô.
Một cơn gió bỗng thổi qua, vô hình trung khiến cô càng trở nên cô độc hơn.
“Aa…nhẹ chút…anh Kim Thần… Nước sát trùng chạm lên vết thương ở trên cánh tay của Lương Phi Phi, cô đau đớn nhăn mày, sắc mặt nhợt nhạt.
Mắt không thấy thì tim không đau, Đường Hoan quay người rảo bước đi sang một hướng khác.
Sau khi băng bỏ vết thương cho Lương Phi Phi, cả mấy người cùng quay trở về nhà nghỉ.
Dùng bữa tối xong, Đường Hoan một mình quay trở về phòng, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn khu vườn tràn ngập sắc hoa đào.
Không thể không nói, khung cảnh nơi đây quả thực làm lay động lòng người, buổi tối đặc biệt yên tĩnh, khắp vườn ngập tràn hương thơm của hoa đào.
Ánh sao đêm chiếu rọi lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, hàng lông mi cong vút, tay đặt dưới cằm, đôi gò má cao cao làm nổi bật lên gương mặt của cô.
Đoạn Kim Thần đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trước mắt.
Anh đi tới đặt một cánh tay lên vai cô, Đường Hoan có chút sững sờ, không cần ngoảnh đầu nhìn cũng biết đó là ai.
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Ngoảnh đầu nhìn anh, Đường Hoan không trả lời, khuôn mặt xinh đẹp của cô đối viện với gương mặt anh tuấn của anh.
Người đàn ông này chính là chồng của cô, nhưng hết lần này tới lần khác anh bỏ mặc cô, thu cánh tay lại, cô thật sự không biết làm cách nào để có thể quên đi được đêm hôm đó.
Lắc đầu, hướng ánh nhìn ra phía vườn đào.
Đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, đôi mắt Đoạn Kim Thần hỗn độn nhiều cảm xúc, anh bế cô lên giường.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, ba ngày đã qua đi, để tránh phải chạm mặt với Lương Phi Phi, Đường Hoan ngoại trừ lúc ăn cơm mới xuất hiện ra thì những thời gian đều ở trong phòng.
ít chạm mặt, Lương Phi Phi muốn nghĩ cách làm khó Đường Hoan cũng không có cơ hội.
Buổi tối, Lương Phi Phi do cảm thấy hơi khát nước nên quyết định ra ngoài, khi đi qua phòng của Đường Hoan vô tình nghe thấy một giọng nói truyền ra ngoài.
“Bà à, bà nhất định phải chú ý tới sức khỏe, chờ cháu quay về cháu sẽ tới thăm bà.….…
Bước chân của cô bỗng dừng lại, áp sát tại lên thành cửa để lắng nghe, một ý nghĩ nguy hiểm bỗng thoảng qua trong đầu của Lương Phi Phi.
Được lắm! Hóa ra người phụ nữ này đang cố ý giả vờ mắc bệnh để lừa anh Kim Thần!
Ngày hôm sau, trong lúc đang ăn trưa thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Đoạn Kim Thần vang lên, nhìn vào màn hình hiển thị, anh liền nhấc máy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Chỉ cho tới khi bóng dáng của Đoạn Kim Thần biến mất khỏi phòng ăn, Lương Phi Phi mới hướng ánh mắt sang phía Đường Hoan.
Lương Phi Phi như một chú chó săn, âm thầm quan sát Đường Hoan cho tới khi tìm ra khuyết điểm của cô, nhưng Đoạn Kim Thần luôn ở bên cạnh khiến cô không có cơ hội để ra tay.
Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, sao cô có thể bỏ lỡ được chứ?
Lương Phi Phi đặt đôi đũa trong tay xuống, đưa ánh mắt lạnh lùng đặt lên người Đường Hoan, nhếch miệng nói: “Nếu như anh Kim Thần biết cô đang giả vờ bị bệnh, cô nghĩ anh ấy sẽ thế nào?”
Một giọng đột nhiên được phát ra khiến cánh tay đang cầm đũa của Đường Hoan hơi sững lại, rất nhanh sau đó cô hồi phục lại vẻ tự nhiên, vờ như không nghe thấy gì cả.
Đối với phản ứng như vậy cô, Lương Phi Phi không hề có chút ngạc nhiên, chế giễu nói: “Tối hôm qua tôi nghe thấy cô gọi điện thoại rồi, không ngờ cô cũng thâm hiểm đấy nhỉ, dùng cách này để lấy lòng đàn ông, cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ lật tẩy được cô, không để cô mãn nguyện đâu.”
Đường Hoan chỉ coi Lương Phi Phi như một cách kích tướng, quả nhiên vẫn không hề phản bác lại.
Lương Phi Phi di chuyển tới bên cạnh Đường Hoan, hơi cong lưng, bờ môi đỏ bắt đầu động đậy.
“Tôi nói cho cô biết, anh Kim Thần là của tôi, tất cả những gì mà cô đang có bây giờ là thân phận của Đoạn phu nhân, nhưng rồi sẽ có một ngày những thứ ấy thuộc về tay tôi.”
Danh Sách Chương: