Vừa nói vừa lùi về phía sau, sau khi đã lùi được một khoảng khá xa, cô mới không cần mạng mà chạy như bay về phía trước, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là chạy, nếu như để chúng bắt lại, cô nhất định sẽ không yên với chúng.
Lão Tam liên tục kéo sợi dây, trọng lượng của hòn đá khiến hắn ta tưởng rằng người vẫn còn ở đó, chỉ cho đến khi liên tục hỏi mấy câu mà vẫn không nhận được câu trả lời, hắn ta mới phát hiện có điều gì đó không đúng, khi chạy tới thì đã không thấy Đường Hoan đâu nữa rồi.
Lão Tam sốt sắng chạy tới chỗ tên đại ca, hoảng hốt nói: “Đại ca, cô ta trốn thoát rồi!”
Tên đại ca và lão Nhị nghe thấy vậy, vội vàng đi tới đánh tên lão Tam: “Tên ăn hại này, chờ bắt lại cô ta rồi sẽ xử lý mày sau, mau đuổi theo.”
Tên đại ca vừa dứt lời liền vội vàng chạy về phía trước, hai người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo sau đó.
Đường Hoan chạy tới thở dốc, nhưng động tác dưới chân vẫn không chịu dừng lại, rất nhanh sau đó từ phía sau truyền tới tiếng bước chân đang chạy tới, kèm theo tiếng mắng chửi của đàn ông.
Trong lòng Đường Hoan càng trở nên sốt sắng hơn, không ngừng chạy về phía trước.
“Đại ca, cô ta ở trước mặt.”
Nghe thấy lời nói của chúng, ánh mắt Đường Hoan trở nên hoảng loạn hơn, chuyển hướng chạy về phía đồng cỏ, như vậy có thể ngăn lại tầm mắt của chúng, cũng thuận tiện hơn cho việc chạy trốn của cô.
Trong rừng sâu rậm rạp, ba người đàn ông đuổi theo một người phụ nữ.
Đường Hoan chạy tới mức sắc mặt trắng bợt, toàn thân đau nhức, cũng không dám giảm tốc độ.
Do chạy quá vội, không để ý ngoắc chân phải một cành cây, cả người mất thăng bằng ngã xuống đất.
Lấm bùn lem luốc vấy bẩn quần áo của cô, nền đất làm trầy xước cánh tay cô, nhưng cô không dám có bất cứ sự chậm trễ nào cả, kiềm chế lại cơn đau, nhoài người đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước.
“Đứng lại!” Người đàn ông quát lớn từ phía sau lưng, “Người phụ nữ chết tiệt, quả nhiên còn dám bỏ chạy, nếu để ông đây bắt được, ông đây nhất định sẽ đánh cô một trận!”
Giọng nói ngày càng gần hơn, khiến Đường Hoan càng trở nên hoảng sợ.
Cô vừa quay đầu nhìn vừa chạy về phía trước, bỗng nhiên, cả cơ thể va phải một người, cô hoảng hốt lùi lại về phía sau.
“Aa… Cô sợ hãi ôm đầu, điều duy nhất mà cô đang nghĩ lúc này chính là tên bắt cóc đuổi kịp tới.
Người đàn ông bị cô va phải quay đầu lại nhìn, thấy người phụ nữ đang run rẩy lo sợ, anh sải bước đi tới vỗ nhẹ lên vai cô: “Đường Hoan, em sao vậy? Em nhìn lại đi, anh là ai?”
Lí trí của Đường Hoan như đang ở bên bờ vực thẳm, khi người đàn ông vỗ lên vai cô, cô hoảng loạn gào khóc: “Đừng bắt cóc tôi…anh bỏ qua cho tôi đi, anh cần…” Giang Chí Thịnh chau mày, khó hiểu nói: “Hoan Hoan, anh là Đại Thịnh, em nhìn rõ lại đi, anh là Đại Thịnh đây!”
Giọng nói quen thuộc khiến Đường Hoan dần dần lấy lại lí trí của bản thân, cô hoang mang ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra là anh, nỗi hoảng sợ trong lòng trong nháy mắt dâng cao tới cực điểm.
Cô ôm chầm lấy Giang Chí Thịnh gào khóc, toàn thân run rẩy lo sợ.
Nhìn vào dáng vẻ lúc này của Đường Hoan, Giang Chí Thịnh bỗng cảm thấy vô cùng đau lòng, anh vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi nói: “Được rồi, được rồi, đừng sợ, nói với anh đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Đường Hoan nghẹn ngào, nức nở vừa khóc vừa nói: “Đại Thịnh…chúng ta….chúng ta mau đi thôi, bọn chúng sắp đuổi tới kịp rồi….
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, ánh mắt Đường Hoan càng trở nên hoảng loạn hơn.
Giang Chí Thịnh rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều nhìn vào sắc mặt đầy vẻ lo lắng của cô, biết rằng bây giờ không phải là lúc để hỏi những điều này.
Anh trùng mặt xuống, nắm tay cô kéo đi.
“Đi theo anh.
Một giây cũng không dám chậm trễ, Đường Hoan vội vã đi theo sau anh, cả hai người chạy được một quãng rồi lên xe rời đi.
Sau khi cắt đuôi được đám người bắt cóc, Đường Hoan mới dám thở phào.
Nếu như không phải vừa hay gặp được Giang Chí Thịnh, Đường Hoan thật sự không biết khi bị chúng bắt cóc trở lại cô sẽ phải đối diện với những điều gì.
Ở một bên khác, thư ký nhận được điện thoại của Đoạn Kim Thần, tới đón Đường Hoan nhưng lại phát hiện không thấy cô đâu nữa, lập tức gọi điện cho Đoạn Kim Thần.
Khi Đoạn Kim Thần nhận được điện thoại của thư ký, trong lòng hoảng loạn, vội vã lái xe quay trở lại nhà nghỉ.
Anh tìm thấy Lương Phi Phi trong vườn đào, lúc đó cô đang ngồi trên ghế, nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của anh liền vội lên tiếng hỏi: “Anh Kim Thần, anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Hoan Hoan mất tích rồi.” Sắc mặt anh u ám tới mức đáng sợ, tốc độ lái xe nhanh tới mức kinh ngạc.
Lương Phi Phi mừng thầm trong lòng, nhưng lại cổ gắng không để lộ ra ngoài mặt.
Loại người phụ nữ như Đường Hoan không thấy nữa thì càng tốt, tốt nhất là mãi mãi đừng bao giờ quay trở lại, như vậy thì anh Kim Thần sẽ thuộc về cô.
Chiếc xe dừng ở trong sân của nhà nghỉ, thư ký từ lâu đã đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Đoạn Kim Thần liền lập tức đi tới sốt sắng nói: “Giám đốc, khi tôi tới đây đón cô Đường, nhân viên quản lý nói rằng không biết cô Đường đã đi đâu, tôi đã sai người đi tìm rồi, chỉ có điều tới bây giờ vẫn chưa có tin tức.
Hơi thở lạnh như băng bao phủ khắp người Đoạn Kim Thần, khiến người ở bên cạnh không ai dám tới gần, một lời không nói quay người lên, di chuyển tới căn phòng mà trước đó anh và Đường Hoan đã từng ở.
Khi tới nơi, phát hiện đồ vật trong phòng vẫn còn nguyên như cũ, hành lý đều ở đó, chỉ là không thấy bóng dáng của Đường Hoan đâu cả.
Lửa giận trong lòng sục sôi, tưởng rằng Đường Hoan cố ý chạy trốn.
Thấy dáng vẻ nóng lòng sốt ruột của Đoạn Kim Thần, Lương Phi Phi vô cùng ghen tị, có điều cô biết rằng đây không phải là lúc làm phiền tới anh.
Anh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý phải thêm nhiều người tới đây hỗ trợ tìm kiếm Đường Hoan, đồng thời cũng cho người tới các khu vực lân cận tìm kiếm.
Sau khoảng hai giờ đồng hồ, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ thư ký gọi tới, nói rằng có tin tức của Đường Hoan, cô bị một đám mua bán người bắt cóc đi rồi, hơn nữa đám người đó bây giờ cũng đã không còn ở trong làng, đều đã bỏ chạy.
Đoạn Kim Thần vung tay đấm mạnh lên tường, tự trách nói: “Lập tức dồn lực tìm kiếm hành tung của đám buôn người đó, nhất định phải cứu được phu nhân quay trở về.
Trợ lý nghe thấy vậy liền gật đầu, rời khỏi nhà nghỉ.
Đoạn Kim Thần lúc này như một quả b nổ chậm, không ai biết khi nào anh sẽ phát nổ, nếu như anh ở đây còn dám chậm trễ, thì liệu cái mạng nhỏ còn có thể giữ được hay không?
Thấy sắc mặt u ám của Đoạn Kim Thần, Lương Phi Phi đi tới làm bộ làm tịch nói: “Anh Kim Thần, là do em không tốt, nếu như em không chạy ra ngoài thì chị Đường Hoan đã không phải gặp những chuyện như vậy rồi.
Danh Sách Chương: