Tròn mắt nhìn theo bóng người của họ cho tới khi khuất dần sau góc cầu thang, dì Đồng chau mày khó hiểu, cuối cùng đành thở dài đi vào bếp.
Chờ tới khi Đường Hoan tỉnh giấc thì trời cũng đã bắt đầu sẩm tối, trên đầu giường có đặt một bát cháo vẫn còn nóng, có thể thấy là do có ai đó vừa bừng vào.
Dựa người vào thành giường, đưa mắt đảo quanh một lượt khắp căn phòng, không nhìn thấy bóng người quen thuộc, đáy mắt cô bỗng thoáng qua một chút hoảng loạn.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông với thân hình cao lớn xuất hiện trước mắt.
Cô lật chăn, đến dép cũng không đi, vội vàng chạy về phía anh, dụi đầu vào lòng anh.
Hai tay ôm chặt lấy cô, cảm nhận được cơ thể vẫn còn đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô: “Không cần sợ, đây là nhà của em, không có ai làm tổn thương tới em đâu”
Từ trong vòng tay anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng nhìn vào trong mắt anh, như đang trả lời cô biết rồi vậy.
Kể từ sau khi Đường Hoan mắc chứng tự kỷ, cả thế giới của cô như gói gọn chỉ còn lại một mình Đoạn Kim Thần, người duy nhất khiến cô có thể dựa dẫm cũng chỉ có mình anh.
Thời gian một tuần ở Mỹ, Đoạn Kim Thần luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, anh dường như đã dùng tất cả sự kiên nhãn của bản thân đặt hết lên người Đường Hoan.
Cúi đầu nhìn vào đôi chân trần của cô, anh chau mày, đưa tay bế cô lên.
Đường Hoan vội choàng lấy cổ anh, để anh ôm cô quay trở lại giường.
Đặt sau lưng cô một chiếc gối để giúp cô ngồi thoải mái hơn một chút, bưng bát cháo trên đầu giường lên từ từ thổi nhẹ, nhẹ nhàng hỏi người con gái ở bên cạnh: “Đói không?”
Đường Hoan nhìn anh gật đầu tựa như đang trả lời câu hỏi của anh, bụng cô cũng đang sôi sục, không ngừng phát ra tiếng kêu óc ách.
Trong căn phòng yên tĩnh, thứ âm thanh đó như phá tan bầu không khí yên ắng lúc này, khuôn mặt của Đường Hoan trong nháy mắt đỏ bừng lên, cô ngượng ngùng cúi đầu, mắt nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.
Từ sau khi cô mắc bệnh tự kỷ, đây cố lẽ là lần đầu tiên cô để lộ ra biểu cảm đáng yêu tới như vậy.
Sợ cô quá đối, anh không tiếp tục trêu đùa cô nữa mà từ từ bón cháo cho cô ăn.
Sau khi quay trở về nước, Đoạn Kim Thần rất ít tới công ty, trừ khi có chuyện gấp anh mới tới đó để xử lý, bằng không anh đều sẽ ở nhà chăm sóc Đường Hoan.
Bác sĩ nói răng cách trị liệu tốt nhất chính là giúp cô dần dần mở rộng nội tâm, do vậy anh cảm thấy anh có trách nhiệm trong việc giúp cô hồi phục trở lại, dẫu sao thì cô trở nên như vậy cũng có một phần lỗi thuộc về anh.
Tình trạng hiện tại của Đường Hoan đã tốt hơn rất nhiều so với lúc cô ở nước ngoài, thậm chí bây giờ cô cũng không còn giống với trước đây nữa, thấy người lạ sẽ phản kháng mãnh liệt.
Khi nhìn thấy người làm trong nhà cô cũng chẳng còn sợ hãi như trước nữa, có những lúc cô còn mỉm cười với họ, cũng không còn bám riết lấy Đoạn Kim Thần nữa.
Bây giờ Đoạn Kim Thần đã có thể ở một mình trong phòng sách xử lý công việc, khi cô vừa mới mắc bệnh, anh có thể nhân lúc Đường Hoan ngủ mới có thời gian để xử lý công việc ở công ty, bây giờ so với lúc mới bắt đầu quả thực đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Ngày hôm nay, khi Đường Hoan đang ngồi ở trên ghế chăm chú xem Tivi thì dì Đồng đi tới, bưng lên một đĩa hoa quả đã được gọt sẵn cùng với một ấm trà.
Nhìn vào đôi mắt tập trung xem Tivi của Đường Hoan, ẩn sâu bên trong đôi mắt đó thoảng qua nét buồn mà khó ai nhận ra được, dì Đồng bỗng lên tiếng nói: “Phu nhân, sao số cô lại khổ tới vậy chứ? Haiz… Vốn tưởng rẳng cô cùng thiếu gia đi công tác có thể vui vẻ, ai ngờ rằng…”
Nghe lời bà nói vậy, ánh mắt trong veo của Đường Hoan nhìn lên gương mặt của bà, một nụ cười ngờ ngệch được để lộ ra trên khóe môi cô.
Trong phòng sách, Đoạn Kim Thần đang bận bịu xử lý công việc, tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí im ắng trong căn phòng.
Nhìn vào dòng chữ “Đoạn Trấn Nam hiển thị trên màn hình, đầu lông mày khẽ chau lại, không do dự nhiều hơn, ngón tay trượt lên màn hình, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng bỗng phát ra: “Alo”
Một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ trong điện thoại: “Kim Thần, con đã rất lâu không về nhà dùng bữa rồi, ngày mai là cuối tuần, đưa Đường Hoan cùng về nhà ăn bữa cơm nhé!”
“Không cần, dạo gần đây rất bận” Anh thẳng thừng từ chối, với tình trạng hiện tại của Đường Hoan, hoàn toàn không thích hợp để đưa cô ra ngoài, càng không cần nói tới việc đưa cô về nhà dùng bữa, anh vẫn không nên đưa cô về nhà lúc này.
“Vậy khi nào thì con có thể về đây?” Đoạn Trấn Nam lùi một bức, một lần nữa lên tiếng.
“Vẫn chưa biết, con còn đang bận, xin phép ngắt máy trước.”
Dứt lời, không cần quan tâm tới việc Đoạn Trấn Nam có nói thêm gì nữa hay không, Đoạn Kim Thần liền ngắt máy.
Nghe thấy điện thoại báo tiếng “tút..tút”, ánh mắt Đoạn Trấn Nam bỗng thoáng qua chút phẫn nộ, Đan Chỉ Linh ngồi ở bên cạnh ông ắt hẳn cũng nghe thấy rõ nội dung của cuộc nói chuyện.
Bà lạnh giọng, cho rằng Đoạn Kim Thần không về nhà đều là do Đường Hoan, cáu gắt nói: “Không cần nói cũng biết nhất định là do người phụ nữ đó không muốn về nhà mài! Nhà họ Đoạn chúng ta rốt cuộc đã đắc phải tội gì? Đứa nào đứa nấy đều lấy phải hàng cực phẩm”
Gương mặt ung dung quý phái để lộ ra vẻ khó chịu, sau đó liền đứng dậy bỏ lên tâng.
Chớp mắt lại ba ngày trôi qua, Đoạn Kim Thần sau khi dùng xong bữa sáng liền đi tới công ty, để lại Đường Hoan một mình ở trong vườn hoa sưởi nắng.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài đặt ở đó, làn gió thoảng thổi nhẹ bay qua làn tóc cô, cảm nhận những tia nắng đang chiếu rọi lên cơ thể, không một từ ngữ nào có thể miêu tả được hết vẻ đẹp của cô dưới ánh nắng.
Danh Sách Chương: