Kể rằng vào lúc cấp bách này, theo một tiếng hô to của thiếu niên, quả nhiên xuất hiện anh hùng tới cứu mĩ nhân trong truyền thuyết. Nhưng mà anh hùng này phi thường vô nhân đạo, cùng chính nhân quân tử thật sự cách nhau khá xa.
Chẳng những trong quá trình cứu mỹ nhân ăn nhiều đậu hủ của mỹ nhân, còn trong lúc mĩ nhân trừng mắt nhiều lần tà tà cười, uy hiếp nói: “Nếu ngươi còn trừng ta như vậy, ta liền ném ngươi cho đại hán này, mặc kệ ngươi, thế nào? Hanh hanh, không trừng mắt nữa? Lúc này mới ngoan nha!” (Ly:a đa tài ghê, làm được nhìu việc cùng lúc ahh~~) (zoe : anh hùng quái gì, mày dày vô sỉ thì có, sút nó đi bé Lạc = =+)
Vì thế mỹ nhân dưới tình huống tâm bất cam lòng bất nguyện(4), gắt gao ôm lấy “anh hùng”, tính toán chờ sau khi hắn thoát khỏi nguy hiểm lại cùng “anh hùng” này hảo hảo tính sổ.
Sau khi Mỗ “anh hùng” cứu thiếu niên xong, căn cứ miêu tả của thiếu niên, mang thiếu niên về khách *** hắn cùng Tiểu Quả ở trọ.
Vào khách ***, liền nhìn thấy Tiểu Quả nước mắt lưng tròng nhào tới, ôm thiếu niên, nước mũi cùng lệ, nói: “Thiếu gia, ô ô, ngươi không có việc gì thật tốt quá, ô ô. Tiểu Quả cho rằng, cho rằng sẽ không còn được gặp lại Thiếu gia. Nếu Thiếu gia, nếu đã chết, Tiểu Quả cũng không sống nữa, Thiếu gia không cần bỏ ta a ~~~ ô ô ~~”
Thiếu niên bị cậu nói như vậy, khóe miệng cong lên, miễn cưỡng an ủi nói: “Tiểu Quả đừng khóc, sau này ta sẽ chú ý , sẽ không lại rước lấy phiền toái.”
Tiểu Quả nín khóc mỉm cười: “Thật sự? Ha hả, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Cáp? ? ?” Thiếu niên mắt trợn tròn, thiếu chút nữa ngất xỉu đi, biến sắc mặt không khỏi cũng quá nhanh đi.
Lúc này, Tiểu Quả chú ý tới bên cạnh Thiếu gia nhà cậu còn có một người, lại hỏi: “Thiếu gia, vị này chính là?”
“Nga, y a, y, ách, xem như ân nhân cứu mạng của ta đi.” Thiếu niên không có cách nào khác,đành phải kiên trì nói.
“A ~~~ vị công tử này, là ngài đã cứu Thiếu gia nhà ta a, thật cám ơn ngài. ” Tiểu Quả mắt lóe sao, kích động nói với mỗ “anh hùng”, sau đó quay đầu nói với thiếu niên: “Thiếu gia, các ngươi lên lầu ngồi trước đi, ta đi mang trà tới cho các ngươi.” Tiểu Quả nói xong liền đi. Thiếu niên vừa lòng gật đầu, nghĩ thầm, tiểu tử này còn biết cố gắng săn sóc người khác.
Sau khi lên lầu tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, thiếu niên mới nghĩ đến cái tên vướng bận đang ngồi đối diện. Vì thế hắn không thèm quay mặt sang, rất căm ghét mà nói với mỗ “anh hùng”: “Anh hùng, ngươi xem người cũng đã cứu rồi, ta cũng đã an toàn. Cho nên ngươi có thể đi rồi, đừng ở trong này vướng bận nữa.”
Nghe xong lời cảm ơn không có chút thực tâm nào như vậy, mỗ “anh hùng” cũng không tức giận, chỉ giật khóe môi xinh đẹp, tao nhã cười nói:
“Ân? Thế nào, ngươi đuổi người như vậy, tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, sao lại không biết cảm tạ. Cha nương ngươi không dạy cho ngươi cái gì gọi là ‘tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo’(5) sao? Huống chi ta đã cứu mạng của ngươi? Ngươi không có chút thành ý báo đáp gì hết sao?”
Thiếu niên nhìn y, nghĩ thầm, người nọ lớn lên không tồi. Mày kiếm thon dài nghiêng vào tóc mai, một đôi phượng nhãn tinh lượng hữu thần, con ngươi tử sắc phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, sắc thái chớp động yêu dị. Mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng mà đầy cảm xúc. Dáng người cao gầy, tỉ lệ cân xứng, toàn thân cao thấp lộ ra một cỗ khí phách vương giả hoàn toàn tự nhiên, làm cho người ta không dám tùy ý mạo phạm.
Nhưng trong đôi mắt lại có ba quang lưu chuyển, mái tóc dài hắc sắc tùy ý chải thành búi tóc, dùng một cây ngọc trâm cố định, thêm khóe miệng hơi hơi gợi lên, lại thêm vài phần tà mị cùng tiêu sái không kiềm chế được.
(lại thêm 1 đoạn tả a đẹp giai như thế nào,ta để từ hán lun,các nàng đọc cho vui, biết a “suất” vô cùng tận là được rùi ha)
Nhưng cũng chỉ là lớn lên có chút anh tuấn, mặt khác không đáng nhắc tới, thiếu niên nghĩ như thế, hỏi mỗ “anh hùng”:
“Ngươi còn dám nói? Hừ, được rồi, ngươi muốn cái gì? Tiền sao?”
“Ngươi cũng quá xem thường ta đi, ta nhìn giống như người tham tài sao?”. Mỗ “anh hùng” bày ra bộ dáng không hiếm lạ tiền tài.
Thiếu niên bĩu môi, nghĩ thầm, chính là rất giống dạng tham tài. Tuy hắn nghĩ như vậy, miệng lại nói: “Vậy ngươi muốn cái gì? Nói đi, chỉ cần bổn Thiếu gia có, nhất định cho không trì hoãn.” Thiếu niên chết cũng không nghĩ đến, chỉ vì một câu như vậy đã tự bán chính hắn.
Mỗ “anh hùng” lần thứ hai gợi lên dáng tươi cười tà tà, nghĩ thầm, quả nhiên đơn thuần, chậm rãi nói từng chữ:
“Vậy,ta,chỉ,muốn,ngươi,lấy,thân,báo,đáp!”
Thiếu niên hét lớn: “Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì? Ta? Lấy thân báo đáp?”
“Đúng, chính là ngươi! Lấy thân báo đáp!” Mỗ “anh hùng” chỉ vào thiếu niên lần thứ hai nhắc lại yêu cầu của mình : “Như thế nào? Muốn đổi ý, ta vừa rồi có nghe thấy có người nói ‘chỉ cần là mình có liền nhất định cho không trì hoãn’.”
Thiếu niên lần thứ hai tức khí, nhưng lại không thể nào phản bác. Lời này đích thật là chính hắn nói, nhưng hắn làm sao nghĩ được vậy. Cái này tốt rồi, tự đập tảng đá vào chân mình chính là nói hắn lúc này a. Hôm nay hắn sao lại không may như vậy! Quả nhiên là trời ghét hồng nhan a!
Lúc hắn còn đang trong vô hạn tự luyến cùng hối tiếc, bên kia không đợi hắn nghĩ xong đã nói: “Ta gọi là Tề Phi Ly, ngươi thì sao?”
Thiếu niên gật hai cái, phản xạ có điều kiện nói: “Ta gọi là Tiêu Vũ Lạc.” Nói xong liền hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, nghĩ thầm, sao ta lại nghĩ nói tên cho y. Lại nghĩ một chút, ai, quên đi, dù sao ta cũng đã biết tên của y.
Thời điểm Tề Phi Ly nghe được tên của Tiêu Vũ Lạc liền dừng một chút, sau đó trong chốc lát thấy bộ dạng chán nản của hắn hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình. Trong chốc lát là bộ dáng lại thoải mái liền thấy rất đáng yêu, y đưa tay xoa nhẹ mái tóc dài đen bóng mượt mà của thiếu niên, cảm thấy xúc cảm tốt lắm. Vì thế y lại xoa nhẹ vài cái, lúc thiếu niên đang bị vuốt ve, liền nói:
“Hôm nay cứ như vậy, Lạc Nhi của ta, tái kiến! ~~~” Tề Phi Ly suy nghĩ một chút rồi nói: “Đừng tưởng rằng có thể chạy thoát được nga ~~~ ha hả ~~~” Nói xong trở mình nhảy cửa sổ ra ngoài, thi triển tuyệt diệu khinh công bay đi. Động tác liên tiếp này diễn ra trong vài giây, lưu lại một Tiêu Vũ Lạc ngồi tại chỗ sững sờ. Tiểu Quả khi trở về cũng chỉ nhìn thấy Thiếu gia nhà mình vẻ mặt ngốc lăng nhìn cửa sổ, vị công tử cứu Thiếu gia đã không còn thấy.
************************
(4) bất cam bất nguyện: không cam lòng không muốn
(5) tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: ân cứu mạng dù nhỏ như giọt nước cũng phải báo ân = cả con sông.
gặp anh công đầu tiên rùi nhé. tập sau gặp anh thứ 2 liền lun. anh sau cũng “đặc sắc” lém.
Danh Sách Chương: