• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lê Phi Dật tâm không cam lòng không muốn đồng ý, Tiêu Vũ Lạc nằm trên giường cũng tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn đến Gia Luật Văn Tu cùng Lê Phi Dật ở bên giường vẫn một mảng mờ mịt.

“Ai ? Sao lại là hai người ? Ta nhớ rõ ta hình như bị người ta bắt cóc a!”

“Hoàng tẩu, người bắt cóc ngươi chính là gã!” Lê Phi Dật chỉ vào Gia Luật Văn Tu.

“A? Sao lại là ngươi?” Tiêu Vũ Lạc mờ mịt, “Ngươi bắt cóc ta làm gì?”

“Ách ~ không có gì, ta chỉ đùa một chút, ha hả, vui đùa!” Gia Luật Văn Tu cười mỉm.

“Hừ!” Lê Phi Dật hừ lạnh một tiếng.

“Vui đùa? Ngươi đùa giỡn cũng không cần phải đánh ngất ta a, rất đau nha!” Tiêu Vũ Lạc nhíu mày oán giận.

“Hoàng tẩu, thân thể ngươi sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”

“Hoàn hảo, chỉ là hơi đau đầu.” Tiêu Vũ Lạc lắc lắc đầu, đột nhiên phát hiện trên y phục Gia Luật Văn Tu có vết máu, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, “Vương tử gì đó, ngươi làm sao vậy, trên y phục sao lại có máu a? Có phải lúc ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì không?”

“A, không có gì, là ta không cẩn thận cắt trúng tay mà thôi.” Gia Luật Văn Tu che dấu.

“Thật sao?” Tiêu Vũ Lạc hoài nghi.

“Hoàng tẩu, là thật mà!” Lê Phi Dật không muốn khiến cho Tiêu Vũ Lạc lo lắng, cũng vội vàng hát đệm, “Sao hoàng tẩu lại tự mình rời cung a?”

“Ta …” Tiêu Vũ Lạc bị Lê Phi Dật vừa hỏi liền bắt đầu nghĩ tới chuyện ban nãy, nhíu mi nói nhỏ, “Không có gì.”

“Thật sự không có gì sao?” Lê Phi Dật hoài nghi, nhưng thấy bộ dáng không muốn nói của Tiêu Vũ Lạc nên không hỏi nữa, “Không sao thì tốt, ta tiễn ngươi trở về đi, các hoàng huynh sẽ lo lắng lắm.”

“Ta không muốn quay về!” Tiêu Vũ Lạc mãnh liệt lắc đầu, “Ta phải về nhà!”

“Về nhà?” Lê Phi Dật ngây ra một lúc, “Hoàng tẩu sao đột nhiên muốn về nhà?”

“Ta chính là muốn về nhà!” Tiêu Vũ Lạc nhíu mày, lập tức lại đáng thương nhìn Lê Phi Dật, “Tiểu Dật ~ ngươi đưa ta về nhà được không?”

“Ách, cũng không phải không được, ân ~ vậy được rồi!” Lê Phi Dật vỗ vai Tiêu Vũ Lạc, “Hiện tại ta sẽ đưa ngươi về nhà.”

“Ân, cám ơn Tiểu Dật.” Tiêu Vũ Lạc cảm kích nhìn Lê Phi Dật.

“Uy, ngươi ở một mình được không?” Lê Phi Dật nhìn về phía Gia Luật Văn Tu.

“Mặc dù hơi bất tiện nhưng không sao, chỉ cần ngươi nhanh chóng trở về là được rồi.” Kỳ thật Gia Luật Văn Tu bị thương không phải rất nặng, nhưng chính gã cũng không biết vì sao lại muốn Lê Phi Dật ở bên cạnh chiếu cố gã, để gã tùy thời nhìn thấy cậu.

“Vậy ngươi tự cẩn thận một chút, ta tiễn hoàng tẩu về xong liền quay lại đây.” Lê Phi Dật cùng Tiêu Vũ Lạc xoay người xuất môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK