Trong lúc hai người đều sa vào suy nghĩ của riêng mình, khi ‘ngươi cũng cười gian, ta cũng cười gian’ , trên cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, tiếp đó chính là giọng nói thanh thúy của Tiêu Vũ Lạc: “Tuấn, ta vào nha ~~~”
Tiêu Vũ Lạc không đợi Nhan Tuấn trả lời liền đẩy cửa bước vào, sau đó dừng lại, thạch hóa, phong hoá ~~~ (thạch hóa, phong hóa : gần giống với ‘đứng hình’, ‘đông cứng’ ý mà)
“Lạc Nhi, nhìn thấy ta tới đón ngươi về liền cao hứng đến ngay cả nói cũng không nên lời a ~~~” Lê Phi Kì trêu tức hắn.
Người vừa rồi phong hoá lập tức khôi phục lại, lắp bắp mở miệng: “Phi Kì, ngươi, sao ngươi biết ta ở trong này?”
“Ngươi có mấy ý nghĩ xấu xa ta cũng không biết sao? Hừ, dám lén chuồn ra cung? Sau khi quay về xem ta trừng phạt ngươi ra sao!”
“A ~~~ vậy ta chết cũng không trở về!” Tiêu Vũ Lạc nói xong lập tức trốn ra sau lưng Nhan Tuấn, nắm chặt y phục của Nhan Tuấn không buông.
Lê Phi Kì nhìn Tiêu Vũ Lạc bám dính Nhan Tuấn, ghen tuông nổi lên, trợn tròn mắt, hung thần ác sát đe dọa: “Ngươi buông tay cho ta, qua đây!”
“Không, chết cũng không qua! Qua xong khẳng định sẽ chết rất thảm.” Tiêu Vũ Lạc bám càng chặt.
Lê Phi Kì giận đến sôi gan, nhưng lại hết cách, ai kêu đối tượng là Lạc Nhi làm chi! Bất quá người thích nhất chính là Nhan Tuấn, y đắc ý liếc liếc Lê Phi Kì xong, liền ôn nhu vỗ về Tiêu Vũ Lạc: “Vũ Lạc, ngoan, cùng Phi Kì quay về đi, thời gian ngươi ra ngoài cũng lâu rồi. Ngươi là Hoàng hậu, luôn lưu lại ngoài cung chỉ sợ không ổn, vạn nhất bị kẻ xấu lợi dụng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Với lại ta nghĩ Phi Kì sẽ không thật sự phạt ngươi đâu, y yêu ngươi còn không kịp, sao có thể phạt ngươi được ?”
“Phi Kì? Tuấn, ngươi cư nhiên gọi y là ‘Phi Kì’? Quan hệ của hai người từ khi nào lại trở nên tốt như vậy ?” Tiêu Vũ Lạc líu lưỡi.
“Ha hả, quan hệ của chúng ta vẫn ‘tốt lắm’ a, trước kia chỉ có chút hiểu lầm ‘nho nhỏ’ mà thôi, hiện tại đã ‘tiêu tan hiềm khích’, ngươi nói có đúng không ? Phi Kì?” Nhan Tuấn vờ vịt nói, nghiêm trọng vặn vẹo chân tướng, che dấu cuộc “mật đàm” kinh tâm động phách vừa rồi của bọn họ, tia lửa bắn ra bốn phía, khói thuốc súng tràn ngập.
Hoàng đế bệ hạ của chúng ta đã bị đả kích rất lớn, hiện tại y mới biết được Nhan Tuấn là một người lợi hại, có thể đem đen nói thành trắng, xấu nói thành tốt, xem ra trước kia là mình xem thường y, chuyện giao Lạc Nhi cho y bảo hộ có thể rất không ổn a ~~~
“A, đúng vậy, đúng vậy!” Lê Phi Kì cắn răng nói, hết cách rồi, hiện tại là Nhan Tuấn chiếm thượng phong, chỉ có thể dối lòng phụ họa theo.
“Được rồi, Vũ Lạc, ngươi ngoan ngoãn theo Phi Kì quay về Hoàng cung đi, ta cam đoan y sẽ không phạt ngươi, cho dù ngươi không tin y, thì vẫn nên tin ta a!” Nhan Tuấn nháy mắt Lê Phi Kì, ý bảo chính y tới thuyết phục.
“Lạc Nhi, theo ta trở về đi, ta cam đoan sẽ không phạt ngươi!” Lê Phi Kì hứa hẹn.
Tiêu Vũ Lạc nhìn nhìn Nhan Tuấn, lại nhìn nhìn Lê Phi Kì, thấy thế nào cũng cảm thấy hai người này là lạ, nhưng mặc kệ thế nào, hắn đích thực vẫn phải hồi cung, không thể lưu lại ngoài cung, vì thế hắn rất không tình nguyện nói: “Ân, vậy được rồi, Phi Kì, ta với ngươi quay về, ngươi nhất định không được phạt ta!”
“Tuyệt đối không phạt ngươi!” Lê Phi Kì cam đoan lần thứ hai.
Danh Sách Chương: