Lê Phi Kì đi tới nhặt lên vật trên mặt đất, quả thực khó tin, không ngờ Nhan Tuấn lại có nó. Vật này không hề lạ lẫm, chính là khối bạch ngọc song long hí châu của Nhan Tuấn.
“Nhan Tuấn, đây là ngọc bội của ngươi?”
“Phải, có vấn đề gì sao?”
“Sao ngươi lại có mảnh ngọc bội này? Đây là ngọc bội hoàng gia, hơn nữa nó là ngọc bội chỉ hoàng tử mới có.”
“Hoàng tử?”
“Đúng vậy, ngươi nhìn xem.” Lê Phi Kì nói xong lấy ra một khối bạch ngọc giống như đúc đeo bên hông mình, nói: “Song long hí châu bạch ngọc là phụ hoàng ban cho hoàng tử vào thời điểm mỗi hoàng tử sinh ra, trên mặt trái ngọc bội đều khắc một chữ Long, ngọc bội của ngươi giống như đúc cái của ta, chẳng lẽ …”
“Ngươi nói ta cũng là hoàng tử?” Nhan Tuấn không thể tin được, khối ngọc bội này y từ nhỏ đã mang theo bên người cư nhiên có lai lịch lớn như vậy.
“Nếu khối ngọc bội này thật sự của ngươi, rất có thể ngươi chính là hoàng tử.” Lê Phi Kì cũng rất kinh ngạc.
“Cái này ta từ nhỏ đã mang theo, nghe nương ta nói là cha ta lưu lại cho nương ta, nhưng cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy cha ta.”
” Đây không phải chuyện đùa, ta phải về bẩm báo phụ hoàng, khối ngọc bội này ngươi cho ta mượn một chút được không?”
“Ách, được.”
“Hôm nay chuyện của chúng ta dừng ở đây, sau này tái phân thắng bại, ta sẽ không buông tha Lạc Nhi.”
“Đương nhiên, ta cũng không buông tha Vũ Lạc.”
“Cáo từ.” Lê Phi Kì nói xong nhanh chóng rời đi, lưu lại Nhan Tuấn có chút đăm chiêu.
“Vũ Lạc, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, ta cũng phải quay về xử lý vài chuyện, ta về trước.”
“Ân, ngươi về đi.”
“Tạm biệt, ngươi có việc cứ tới Yêu Nguyệt các tìm ta.” Nhan Tuấn nói xong cũng xoay người rời đi.
Yêu Nguyệt các, Nhan Tuấn vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ảnh Thương: “Sự tình tra đến đâu rồi ?”
“Bẩm chủ nhân, thuộc hạ đã tra được, Nhật hộ pháp dùng bồ câu đưa tin nói, Nguyệt hộ pháp từng phái giáo chúng lẻn vào Tiêu phủ, theo như lời Nhật hộ pháp thì thân pháp của tên Hắc y nhân tương tự giáo chúng của ta, nhưng thuộc hạ không rõ vì sao mục tiêu là Tiêu công tử.”
Nhan Tuấn cười lạnh một tiếng, nói: “Hừ, Tần Thủy Tâm! Muốn diệt trừ Vũ Lạc, bản thân đi lên vị trí Thái tử phi, quả thực là si tâm vọng tưởng. Cư nhiên dám tự mình điều động giáo chúng, trong mắt ả còn có giáo chủ ta hay không!”
Ảnh Thương nghe vậy, lập tức nghĩ tới điều gì, nói: “Chủ nhân, chỉ sợ chuyện sáng nay cũng là Nguyệt hộ pháp phái người làm?”
“Rất có khả năng. Hừ, ta tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn Vũ Lạc!” Nhan Tuấn nói xong phất tay “Ảnh Lạc.”
Chỉ thấy một hắc y nhân xuất hiện trước mặt Nhan Tuấn, bộ dạng người này anh tuấn, biểu tình nghiêm túc, cung kính nói với Nhan Tuấn: “Chủ nhân.”
“Sau này ngươi đi theo Tiêu Vũ Lạc, âm thầm bảo hộ hắn, không được có sơ xuất, không được để người khác phát hiện ngươi, hiểu chưa?”
“Vâng, chủ nhân.” Ảnh Lạc trả lời rồi biến mất.
“Chủ nhân, Ảnh Lạc là ám vệ của ngài, sao ngài có thể để Ảnh Lạc rời khỏi ngài?”
Nhan Tuấn mỉm cười: “Yên tâm, không phải ta còn ngươi sao? Các ngươi là phụ tá đắc lực của ta, cho Ảnh Lạc đi bảo hộ Vũ Lạc ta cũng yên tâm hơn.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
“Truyền mệnh lệnh của ta, kêu Nhật hộ pháp giám thị Nguyệt hộ pháp, tùy thời báo cáo nhất cử nhất động của nàng.”
“Vâng”
Hoàng cung Ngự thư phòng, Lê Phi Kì trình ngọc bội lên Hoàng Thượng, sau khi Hoàng Thượng cẩn thận tiếp nhận ngọc bội, thần sắc kích động, nói với Lê Phi Kì: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là khối ngọc bội này, Kì Nhi, chủ nhân của khối ngọc bội này giờ ở đâu?”
“Y ở tại kinh thành, ngày mai nhi thần dẫn y tới gặp phụ hoàng.”
“Hảo, ngày mai ngươi dẫn y tới gặp Trẫm, bây giờ ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng, nhi thần cáo lui.”
Sáng sớm hôm sau, Lê Phi Kì tới Tiêu phủ tìm Tiêu Vũ Lạc.
“Lạc Nhi, ngươi biết Nhan Tuấn ở đâu không?”
“Tuấn a, y nói nếu có việc thì tới Yêu Nguyệt các ngoài Thành Tây tìm y.”
“Hảo, mang ta đi tìm y.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi sẽ sớm biết thôi.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Danh Sách Chương: