Trưa hôm sau, Lê Phi Kì mang theo Ảnh Lạc đúng hẹn đi vào chân núi Yến Vân, quả nhiên người của Phệ Nguyệt giáo đã tới, người cầm đầu đại khái chính là Giáo chủ của họ, người này y phục thuần bạch, có cảm giác phiêu nhiên xuất trần, nhưng che mặt bằng sa đen, không biết chân diện mục, phía sau có một người trong mười người cũng che mặt.
“Hoàng thượng quả nhiên là người thủ tín.”
“Người đâu?”Lê Phi Kì ánh mắt đảo qua, không có nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc.
“Đừng lo lắng, người đây.” Người cầm đầu phất tay , Tiêu Vũ Lạc bị dẫn lên.
“Lạc Nhi!”Lê Phi Kì hận không thể lập tức xông lên.
“Phi Kì?”Tiêu Vũ Lạc vẻ mặt khó hiểu, “Sao ngươi ở chỗ này?”
“Đừng sợ, ta sẽ lập tức cứu ngươi.”
“Cứu ta? Ta không sao a.” Tiêu Vũ Lạc vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn quay đầu, “Uy, các ngươi và Phi Kì đang làm cái gì a?”
“Không có gì, hiện tại ngươi có thể trở về.”
” Nhưng ta còn chưa muốn về nhanh như vậy a, ta còn không chơi đủ đâu!”Thì ra đêm qua Tiêu Vũ Lạc ngủ say y như lợn chết, ngay cả chính mình bị đưa tới Quỳnh Thủy lâu cũng không biết, buổi sáng tỉnh lại, tự hỏi sao giường lại nhỏ đi, sau đó còn có một người che mặt tiến vào hầu hạ hắn rời giường ăn cơm, hơn nữa dẫn hắn khắp nơi đi chơi, cho nên lúc này đi ra Yến Vân sơn. Hắn thật ra chơi đùa rất vui vẻ, đáng thương thay Lê Phi Kì một đêm không ngủ, trợn mắt suy nghĩ cả đêm cách cứu người.
“Đi thôi, để cho Hoàng thượng nhà ngươi lo lắng sẽ không tốt lắm.”
“Lạc Nhi, ngươi đang làm cái gì, mau lại đây!”Lê Phi Kì thấy Tiêu Vũ Lạc và người bịt mặt vẫn nói nhỏ không ngừng , trong lòng thật sự sốt ruột.
“Ngươi thả người của chúng ta ra.” Người bịt mặt nhìn về phía Lê Phi Kì.
“Hảo, đồng thời thả người!”Lê Phi Kì cởi bỏ dây thừng trói Ảnh Lạc, đẩy hắn tới trước.
“Đi thôi.” Người kia cũng đẩy Tiêu Vũ Lạc về phía Lê Phi Kì.
Thời điểm hai người đi tới giữa, Ảnh Lạc đột nhiên nhanh chóng nhảy lên, phóng tới người cầm đầu, lúc này Lê Phi Kì cũng mau chóng đánh một cái thủ thế, sau đó lao tới ôm Tiêu Vũ Lạc nhảy ra hơn mười trượng, chỉ chốc lát sau, một đại đội quan binh bao vây Phệ Nguyệt giáo.
Lúc Ảnh Lạc sắp tiếp cận người bịt mặt, rút ra chủy thủ đâm về phía y, chỉ thấy thân hình người nọ chợt lóe, tránh thoát Ảnh Lạc công kích, y bắn ra phi tiêu, nhưng đều bị đánh bay.
“Ngươi không phải Ảnh Lạc! ?”Người bịt mặt nhanh chóng lui về phía sau.
“Hừ, biết được thì đã quá muộn, các ngươi đã không còn đường lui, mau mau đầu hàng!” Người giả trang Ảnh Lạc kéo xuống diện cụ, đúng là Tề Hiên.
“Mơ tưởng!” Người bịt mặt trấn định, lạnh lùng nhìn quét một vòng rồi nhìn thẳng Tề Hiên, “Ta thật muốn nhìn xem các ngươi có bản lãnh này hay không.”
“Lên.”Tề Hiên hạ lệnh xong, quan binh cùng xông lên, chân núi Yến Vân nhất thời lâm vào một mảnh hỗn chiến.
“Phi Kì, vì sao bọn họ lại đến đây a?”Tiêu Vũ Lạc thực lo lắng cho người bịt mặt kia, hắn nghĩ người ta dù sao chỉ dẫn hắn ra ngoài chơi đùa thôi.
“Lạc Nhi, bọn họ là bọn tà giáo bắt cóc ngươi, hiện tại ta muốn đem bọn họ một lưới bắt hết.”
“Bắt ta? A, lại nói, sáng nay ta ở chỗ khác tỉnh lại, thì ra là bọn họ làm a ~~~”Tiêu Vũ Lạc bừng tỉnh đại ngộ, “Nhưng bọn họ không có làm gì ta a, còn mang ta ra ngoài chơi.”
“Từ từ.” Thời điểm Lê Phi Kì vừa muốn nói gì đó, liền nhận thấy không khí khác thường. Quả nhiên, một đám Hắc y nhân che mặt xuất hiện vây quanh bọn họ.
Lê Phi Kì bảo vệ Tiêu Vũ Lạc, nghĩ thầm chẳng lẽ là đồng lõa của Phệ Nguyệt giáo? Khi suy nghĩ, Hắc y nhân bắt đầu tiến công, nhất chiêu nhất thức ngoan tuyệt độc lạt, chiêu thức muốn mệnh, Lê Phi Kì mang theo Tiêu Vũ Lạc tránh trái né phải ngăn cản bọn họ tấn công, hao phí không ít thể lực. Tề Hiên chú ý tới bên Lê Phi Kì tình huống nguy cấp, vội vàng ứng cứu, nhưng còn chưa tiếp cận đã bị một đám Hắc y nhân khác vây quanh, lâm vào triền đấu. Lê Phi Kì cũng cố hết sức cùng Hắc y nhân giao đấu, nhất thời vô ý, cánh tay bị trúng một kiếm, Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy Lê Phi Kì bị thương thì đau lòng vạn phần, hận chính mình vô dụng, chẳng những không thể phân ưu, còn phải được người ta bảo hộ.
Lê Phi Kì bị thương ở tay dần dần không ngăn cản được Hắc y nhân công kích, rõ ràng hiện ra nhược thế, ngay tại lúc Hắc y nhân đâm về phía Lê Phi Kì cùng Tiêu Vũ Lạc, Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo từ trong vòng vây của quan binh nhảy ra phía trước bọn họ, một kiếm chém rớt cánh tay hai Hắc y nhân.
“Ngươi?”Lê Phi Kì kinh ngạc, chẳng lẽ đám người đó không phải của Phệ Nguyệt giáo?
“Đây không phải là người của chúng ta!”Người nọ quay đầu, “Hơn nữa nếu để cho Hoàng đế chết ở đây, chúng ta cũng sẽ thực phiền toái.”
“Phải không?”Lê Phi Kì nhíu mi.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh chóng giải quyết đi.”Chỉ thấy người nọ liền vung mấy kiếm, giải quyết mấy Hắc y nhân phía trước.
Lê Phi Kì đem Tiêu Vũ Lạc hộ ở sau người, cùng Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo chiến đấu với Hắc y nhân, lúc này, một Hắc y nhân khác nấp trong cây cối âm u nhảy ra, bắt lấy Tiêu Vũ Lạc, đem kiếm đặt trên cổ hắn. Lê Phi Kì phát hiện tình huống có biến, nhanh chóng trở lại cũng không còn kịp nữa.
Danh Sách Chương: