Lê Phi Kì nhìn chằm chằm Hắc y nhân, hai mắt dần hiện ra lửa giận, Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo bóp đầu vai y, muốn y bình tĩnh.
“Dừng tay, Hoàng hậu ở trong tay chúng ta, ném kiếm xuống, nếu không ~~~” Hắc y nhân uy hiếp.
Lê Phi Kì cùng Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo đều ném kiếm.
“Kêu thủ hạ của các ngươi cũng dừng tay.”
Lê Phi Kì quay đầu, phát hiện không biết khi nào, cấm vệ quân cùng người Phệ Nguyệt giáo bắt đầu liên thủ tiến công Hắc y nhân.
“Các ngươi đều dừng tay.”Lê Phi Kì hạ lệnh, “Các ngươi mau thả Lạc Nhi!”
“Thả?” Hắc y nhân nháy mắt, mấy đạn mê khói bắn về phía Lê Phi Kì.
“Nguy rồi!” Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo vội vàng rút kiếm, nhưng vẫn chậm một bước, một trận sương khói qua đi, Hắc y nhân và cả Tiêu Vũ Lạc liền không thấy bóng dáng.
“Đáng chết!”Lê Phi Kì nổi giận.
“Hoàng thượng, chuyện của chúng ta về sau bàn lại, còn thỉnh Hoàng thượng không cần khó xử giáo chúng ta, như vậy cáo từ.” Sau khi chúng nhân Phệ Nguyệt giáo rời đi, còn lại cấm vệ quân do Lê Phi Kì và Tề Hiên mang đến.
“Hoàng thượng, phải làm sao bây giờ? Không biết Hắc y nhân đem Hoàng hậu nương nương đi là người nào?”
“Tề Hiên, tạm thời hồi cung, Trẫm đều biết.”Lê Phi Kì tỉnh táo lại xong thì đối với thân phận Hắc y nhân đã có một chút ý tưởng.
“Dạ”
Hắc y nhân đem Tiêu Vũ Lạc tiến một tòa nhà liền lập tức ly khai. Mắt Tiêu Vũ Lạc bị bịt miếng vải đen, nhìn quanh bốn phía, nghĩ thầm đây là chỗ nào a?
“Các ngươi thả ta ra ngoài!”Tiêu Vũ Lạc đập cửa hô to, hắn dùng sức kéo cửa nhưng vẫn kéo không ra, hầm hừ đạp hai cước xong thì đặt mông ngồi trên ghế bắt đầu oán niệm, “Vì sao kẻ xui xẻo luôn là ta a, ông trời, ngươi cứ đố kỵ ta như vậy a, người xấu nhiều như vậy không đi quản, để làm chi luôn tìm ta gây phiền toái!”Hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, liền đi đến trên giường ngủ một giấc.
Trong Thanh Trữ vương phủ, Lê Phi Tuyệt ngồi ở chủ vị, trên mặt khó nén vẻ đắc ý, Hắc y nhân chính là hắn phái đi.
“Hảo, lần này các ngươi hoàn thành nhiệm vụ không tồi, tuy rằng không giết chết Hoàng đế thì hơi đáng tiếc, nhưng chỉ cần Hoàng hậu ở trong tay bổn vương, không sợ hắn không nghe lời.”
“Tạ ơn Vương gia khích lệ.”
“Tới chỗ Từ tổng quản lĩnh thưởng đi.”Lê Phi Tuyệt phất tay, Hắc y nhân lục tục rời đi.
“Yêu, ta không biết ai can đảm dám ám sát Hoàng thượng, thì ra là Thanh Trữ Vương của chúng ta nha!” Tần Thủy Tâm tiến vào sau khi Hắc y nhân rời đi.
“Ngươi tới làm gì?”Lê Phi Tuyệt cảnh giác nhìn nàng.
“Ta chỉ là nghe nói ngươi bắt được tiểu tiện nhân kia, đến xem hắn mà thôi, đừng khẩn trương như vậy, chúng ta là người trên một thuyền.” Tần Thủy Tâm tự quyết định ngồi xuống ghế.
“Đến xem hắn? Ngươi không phải vẫn muốn giết hắn sao?”Lê Phi Tuyệt hừ lạnh, “Bất quá, ta cảnh cáo ngươi trước, hiện tại hắn ở trong tay ta, nếu ngươi dám động đến hắn, phá hư chuyện tốt của ta, cũng đừng trách ta trở mặt!”
“Đã biết, hắn ở đâu, ta đi nhìn xem.” Tuy trong lòng Tần Thủy Tâm rất không thích, nhưng vẫn chịu đựng không biểu hiện ra ngoài.
“Ở trong biệt viện của ta.”Lê Phi Tuyệt không bình tĩnh, “Ngươi đi đi.”
“Hừ!”Tần Thủy Tâm hừ một tiếng sau đó nhanh chóng rời đi.
Danh Sách Chương: