Tháng mười một, hoa cúc trong Ngự hoa viên nở rộ, thanh thanh nhã nhã, lãnh hương phiêu động, chiều ngày mười lăm, Hoàng đế thiết yến ‘Thưởng hoa’, chúng hậu phi vương công, văn võ bá quan và Kiêu quốc sứ thần cùng thưởng thức hoa cúc cao nhã, lãnh mạc như quân tử. Thu cúc nở rộ, mọi người ngắm nhìn đóa hoa thiên hình vạn trạng với muôn hồng nghìn tía, ngửi hương khí thanh nhã, đều cảm thấy thể xác và tinh thần thư sướng, ai cũng cảm khái không hổ là hoa của quân tử.
Tiêu Vũ Lạc ngồi trên thượng tọa mà Lê Phi Kì vì hắn đặc biệt chuẩn bị cùng mọi người ngắm hoa, ăn điểm tâm, vuốt bụng cảm khái, ai, đã sắp hai tháng ~~~ A, Phi Kì cùng Tuấn đều đi đâu rồi?
“Hoàng thượng, Hoa cúc có danh xưng là ‘hoa của quân tử’, hôm nay vừa vặn có nhã hứng, thần liền bêu xấu làm một bài thơ, để biểu đạt cảm xúc trong lòng thần, thỉnh Hoàng thượng chỉ điểm.” Lễ bộ Thượng thư Văn Khải Chi nói.
“Trẫm tài sơ học thiển, sao bì kịp tài nghệ của ái khanh, chỉ điểm thì không dám, chút cảm tưởng thì có thể. Ái khanh, mời.” Lê Phi Kì vốn định đi bồi Tiêu Vũ Lạc, lại bị đại thần bám lấy muốn đàm chút phong nhã.
“Vậy thần liền bêu xấu.”
Văn Khải Chi bắt đầu rung đùi đắc ý ngâm thơ, sau khi ngâm xong Lê Phi Kì còn chưa kịp nói gì, Tần Thủy Tâm không biết từ đâu chạy ra chen vào nói: “Văn đại nhân thật sự tài cao, tiểu nữ cũng có một bài thơ, không biết Hoàng thượng cùng đại nhân có muốn nghe không ?”
Lê Phi Kì nhíu mày, nữ nhân này đến xem náo nhiệt cái gì! Nhưng không đợi y mở miệng, lão cha Tần Thủy Tâm cũng tới nói vào: “Tuy thần là võ tướng, nhưng vẫn có thể ngâm thơ , tiểu nữ ngâm xong, thần cũng đến làm một bài, thỉnh Hoàng thượng chỉ điểm.”
Vì thế Lê Phi Kì đành phải bồi bọn họ ngâm thơ, nhẫn nại nghe xong, vừa tính thoát thân thì Tần Thủy Tâm đột nhiên ngã về phía trước, y hết cách đành phải đỡ lấy nàng.
“Hoàng thượng, nô tì hơi choáng váng, ngài có thể dìu nô tì đến bên kia ngồi được không?” Tần Thủy Tâm nắm lấy y phục của Lê Phi Kì, khóe mắt liếc về hướng Tiêu Vũ Lạc đang ngồi.
Kỳ thật Lê Phi Kì rất muốn buông nàng ra, nhưng không thể làm trò trước mặt lão cha nàng cùng đại thần, đành phải nghẹn tức dìu nàng ngồi xuống.
“Hoàng thượng, sắc mặt nương nương thật không tốt, thần xem ra nên thỉnh thái y đến khám đi.” Văn Khải Chi có hơi lo lắng khi thấy bộ dáng Thục phi tùy thời sắp té xỉu.
“Hoàng thượng, gần đây nô tì ăn không vô, ngủ không được, còn luôn thấy buồn nôn, có phải nô tì bị bệnh gì không a?” Hai mắt Tần Thủy Tâm bịt kín nước.
“Tiểu Bảo, đi thỉnh Thái y.” Lê Phi Kì nhíu mày phân phó.
Thái y không bao lâu liền tới, bắt mạch trong chốc lát liền quỳ xuống hướng Lê Phi Kì dập đầu: “Chúc mừng Hoàng thượng, Thục phi nương nương có thai.” (zoe: 0_0 đùa nhau à)
“Cái gì?” Lê Phi Kì kinh ngạc, bắt lấy áo của Thái y, “Ngươi nói cái gì?”
“Hoàng thượng, cựu thần là nói Thục phi nương nương có thai.” Thái y nghĩ đến y hẳn rất cao hứng.
“Ngươi nói nàng mang thai?!” Lê Phi Kì buông Thái y ra, cảm thấy thật mờ mịt.
“Ha hả, lão phu có ngoại tôn, Văn thượng thư, lão phu có ngoại tôn!” Tần Mộ vừa nghe nữ nhi mình mang thai, mừng rỡ bắt lấy tay Văn Khải Chi.
“Hoàng thượng, thì ra nô tì, nô tì không phải bị bệnh ” Tần Thủy Tâm bắt lấy vạt áo Lê Phi Kì, “Hoàng thượng, nô tì ~~~” Tần Thủy Tâm nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
“Nương nương!”
“Nữ nhi!”
“Hoàng thượng, nương nương có thể vì biết được mình mang thai nên quá mức kích động mà té xỉu, hiện tại nương nương cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút.” Thái y nói.
“Tiểu Bảo, ngươi tiễn Thục phi nương nương quay về Cảnh Ương cung.” Lê Phi Kì hạ lệnh xong liền đứng dậy, lại phát hiện vạt áo bị Tần Thủy Tâm nắm chặt.
“Hoàng thượng, nương nương là lần đầu tiên hoài thai, nên trong lòng rất bất an, mới có thể cầm vạt áo Hoàng thượng tìm kiếm an ủi, theo cựu thần thấy, vẫn là Hoàng thượng tự tiễn nương nương trở về đi.” Thái y còn nói.
Lê Phi Kì hết cách, đành phải kiên trì ôm Tần Thủy Tâm, tự mình đưa nàng về.
Danh Sách Chương: