• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, Kiêu quốc quả nhiên bắt đầu xuất binh tấn công Tản quốc, đại quân tiếp cận, trong Tản quốc lòng người hoảng sợ. Trên triều đình, Lê Phi Kì ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nhìn qua quần thần.

“Hiện giờ đại quân Kiêu quốc tiếp cận, nhân dân biên cảnh chịu đủ khuất nhục, Trẫm sẽ ngự giá thân chinh, đánh tan hoạ ngoại xâm, bảo vệ non sông ta.”

“Trăm triệu lần không thể, bệ hạ là vạn diệp chi khu, không thể mạo hiểm lớn như vậy a!”Một đại thần mở miệng ngăn cản.

“Vậy ái khanh nói phải làm sao bây giờ?”Lê Phi Kì nhíu mi.

“Này ~~~” Ánh mắt đại thần liếc về phía Tần Mộ.

“Hoàng thượng, thần nguyện mang binh đi chinh phạt.”Tần Mộ suy nghĩ đó là một cơ hội lập công tốt.

“Nga? Tần tướng quân không hổ là rường cột nước nhà, hảo, Trẫm ban thưởng ngươi mười vạn tinh binh đi chinh phạt, tức khắc xuất phát.”Lê Phi Kì cần chính là những lời này của Tần Mộ.

“Vâng, thần tuân chỉ.”

“Hảo, bãi triều!”

Lê Phi Tuyệt một mực chuẩn bị nghiệp lớn soán vị của gã, đối với chuyện Hứa Như Hành cùng Tần Mộ đều mang binh ly kinh là vui ở trong lòng, chỉ cần đem cấm vệ quân trong Hoàng cung đổi thành người của gã, ngôi vị Hoàng đế này chính là vật trong bàn tay.

Ngày thứ chín sau khi đại quân Hứa Như Hành xuất phát đến Giang Nam thì bắt đầu hành động, rất nhiều phân bộ Phệ Nguyệt giáo bị giết, tổn thất thảm trọng, nhưng tổng bộ còn chưa tìm được.

Trong Quỳnh Thủy lâu, Ảnh Thương cùng Ảnh Lạc lo lắng lo lắng nhìn Nhan Tuấn.

“Chủ nhân, cứ tiếp tục như vậy, tổng bộ Giang Nam sớm hay muộn sẽ bị tìm được.”Ảnh Thương nhăn mày.

“Chủ nhân, theo thuộc hạ quan sát, Nhật hộ pháp có thể sẽ đem tổng bộ Giang Nam báo cho Hoàng thượng.”Ảnh Lạc hướng Nhan Tuấn báo cáo hành động gần nhất của Tiêu Thần Phong.

“Ta đã biết. Ảnh Thương, ngươi lập tức kêu Nguyệt Vũ Thánh tử tới gặp ta; Ảnh Lạc, ngươi đi tìm Nhật hộ pháp đến.”Nhan Tuấn hạ lệnh.

“Vâng, chủ nhân.”Ảnh Thương cùng Ảnh Lạc nhanh chóng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Ảnh Thương cùng Ảnh Lạc mang theo Nguyệt Vũ Thánh tử cùng Tiêu Thần Phong đã trở lại.

“Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ.”Nguyệt Vũ Thánh tử cùng Tiêu Thần Phong song song quỳ xuống.

“Các ngươi đều đứng lên đi.”

“Giáo chủ, ngài tìm thuộc hạ tới vì chuyện gì?” Nguyệt Vũ Thánh tử đứng dậy xong trực tiếp hỏi.

“Đúng vậy, Nguyệt Vũ Thánh tử, bổn tọa muốn ngươi lấy thân phận Thanh Vân Vương Lê Phi Dật đi Giang Nam ngăn cản đại quân Hứa Như Hành phá hủy tổng bộ Phệ Nguyệt giáo.”

“Cái gì?” Nguyệt Vũ Thánh tử cùng Tiêu Thần Phong đồng thời kinh hô ra tiếng.

“Giáo chủ, ngài nói đùa, thuộc hạ sao có thể là Thanh Vân Vương a!” Nguyệt Vũ Thánh tử phủ nhận.

“Nguyệt Vũ Thánh tử, ngươi cho là bổn tọa sẽ không biết thân thế của người gia nhập Phệ Nguyệt giáo sao? Ngươi chính là Tản quốc Thanh Vân Vương Lê Phi Dật!”

“Giáo chủ quả nhiên lợi hại a, đúng vậy, ta là Thanh Vân Vương Lê Phi Dật!” Nguyệt Vũ Thánh tử tháo xuống cái khăn che mặt, quả nhiên chính là Lê Phi Dật.

” Nguyệt Vũ Thánh tử thần bí khó lường của giáo ta chính là Thanh Vân Vương?”Tiêu Thần Phong theo bản năng hỏi lại.

“Nhật hộ pháp, bổn tọa biết ngươi đã nói thân phận cho Hoàng thượng , nhưng bổn tọa khuyên ngươi ngừng lại, nếu ngươi muốn phản bội Phệ Nguyệt giáo, báo cho Hoàng thượng chỗ tổng bộ Giang Nam, cũng đừng trách bổn tọa không niệm tình xưa.”

“Giáo chủ, thuộc hạ không có phản giáo chi tâm, chỉ oán Giáo chủ ngươi tâm ngoan thủ lạt muốn đưa Thiếu gia vào chỗ chết, thuộc hạ mới bị bách nói thân phận cho Hoàng thượng, hiện giờ nếu Giáo chủ chịu giơ cao đánh khẽ, ban thưởng thuộc hạ giải dược cứu tánh mạng Thiếu gia, thuộc hạ sẽ tan xương nát thịt để đền đáp Giáo chủ đại ân đại đức, nếu không thuộc hạ sẽ đem vị trí tổng bộ Phệ Nguyệt giáo bẩm báo Hoàng thượng!”

“Nhật hộ pháp, ngươi đang uy hiếp bổn tọa sao?” Nhan Tuấn lạnh lùng nói, sát khí nhắm vào Tiêu Thần Phong.

“Đúng vậy, chỉ cần Giáo chủ giao ra giải dược, nếu không ~~~”Tiêu Thần Phong không sợ sát khí của Nhan Tuấn.

“Ha ha ha, hảo một cái Tiêu Thần Phong!” Nhan Tuấn cười to, sát khí vừa rồi đã không còn.

“Giáo chủ?” Tiêu Thần Phong ngây ra một lúc, không rõ rốt cuộc sao lại thế này.

“Nguyệt Vũ Thánh tử, Nhật hộ pháp, ta biết các ngươi đều lo lắng cho Vũ Lạc, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn Vũ Lạc, bởi vì hắn là người mà ta cả đời này yêu nhất a!”Nhan Tuấn nói xong tháo khăn che mặt xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK