Trong thư phòng, hai nam nhân ‘ngươi trừng ta, ta trừng ngươi’ sát khí đầy phòng, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
“Lê Phi Kì, ngươi giỏi lắm, dám thừa dịp ta vắng mặt liền chiếm tiện nghi của Vũ Lạc!” Nhan Tuấn căm tức Lê Phi Kì.
“Hừ, Nhan Tuấn, ngươi phải hiểu rõ, lúc trước chúng ta chỉ nói cạnh tranh công bằng, không có quy định không thể ôm Lạc Nhi.” Lê Phi Kì không cam lòng yếu thế liền trừng lại.
“Chẳng lẽ ngươi thừa dịp ta vắng mặt liền chiếm tiện nghi của Vũ Lạc coi là cạnh tranh công bằng được hả?”
“Không tính thì sao? Ta lại không có bắt buộc Lạc Nhi, loại chuyện này ngươi tình ta nguyện có gì sai?” Lê Phi Kì đột nhiên tới sát Nhan Tuấn, tà ác cười nói: “Ta cũng không tin ngươi không có loại ý tưởng này đối với Lạc Nhi, hơn nữa các ngươi đã ‘làm’ rồi đi, bằng không sao ngươi biết được Lạc Nhi và ta đã phát sinh quan hệ?! Không cần nói với ta là tự Lạc Nhi nói cho ngươi biết a!”
Nhan Tuấn bị Lê Phi Kì nói vậy thì không còn chống đỡ nổi nữa, một lúc sau mới nói: “Chúng ta thật đúng là ‘huynh đệ’ a, ai cũng không có tư cách nói ai, nhưng là vô luận như thế nào, ta sẽ không buông tay.”
“Ta lại càng không, Lạc Nhi chỉ có thể là của ta.”
Hai người lại bắt đầu trừng lẫn nhau, sau đó lại cùng cười âm hiểm (nụ cười *** đãng?), trừng lần nữa, rồi cười âm hiểm tiếp (nụ cười *** đãng tập 2?), cứ như vậy không ngừng lập đi lập lại. Theo hình dung của hạ nhân ngoài cửa thư phòng trong lúc ấy : thư phòng tản ra từng trận hàn khí âm trầm, chung quanh như có sương khói màu đen lượn lờ, từ bên trong không ngừng truyền ra tiếng cười đáng sợ, tựa hồ còn kèm thêm vài tiếng sói tru. Hạ nhân kể xong còn sợ hãi run rẩy cả người, cảm giác sau lưng như có hai đạo ánh mắt đang theo dõi gã.
“Khụ khụ, Phi Kì, chúng ta tạm thời ngừng chiến đi. Ta nghĩ ngươi thay thường phục, chỉ mang theo Tề Hiên kỵ mã đến quý phủ của ta mà không phải ngồi ngự kiệu của Hoàng đế, chắc chắn không chỉ vì mang Vũ Lạc trở về!” Tuy Nhan Tuấn dùng là câu hỏi nhưng lại mang ngữ khí khẳng định.
“Ha hả, bị ngươi nhìn thấu rồi a. Đúng vậy, lần này ta đến không chỉ vì tìm Lạc Nhi, trọng yếu hơn là tới tìm ngươi thương lượng vài chuyện.” Lê Phi Kì nói xong liền nghiêm túc đứng lên.
“Là chuyện vương tử cùng công chúa Kiêu quốc đến mừng thọ đi, hay là ngươi lo lắng Đại hoàng huynh có hành động không tốt?” Nhan Tuấn nói.
“Tuấn, ngươi thật sự ‘liệu việc như thần’. Ta đến chính là muốn nói cho ngươi biết lần này Đại hoàng huynh có thể sẽ có chút hành động. Tuy chúng ta cùng yêu một người, hai ta xem như tình địch, nhưng mà ta nghĩ cái này không ảnh hưởng lập trường của chúng ta về quốc sự, ngươi vẫn có thể phân rõ nặng nhẹ đi, ngươi nói ta có thể hoàn toàn tín nhiệm ngươi, phó thác chuyện trọng yếu cho ngươi không?” Lê Phi Kì nheo mắt nhìn Nhan Tuấn, ánh mắt sắc bén bắn về phía y, khí thế đế vương đột ngột xuất hiện.
“Ha hả, Phi Kì, ngươi không cần nhìn ta như vậy. Ta nghĩ trong lòng ngươi đã sớm có đáp án rồi đúng không? Chính vì ta với ngươi là tình địch nên ta sẽ không phản bội ngươi mà gia nhập Lê Phi Tuyệt, bởi vì Vũ Lạc là Hoàng hậu của ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, Vũ Lạc chắc chắn cũng khó trốn được một kiếp. Chỉ với điểm này, thì ta phải giúp ngươi rồi không phải sao? Huống chi ta cũng có suy nghĩ của mình, ta biết ngươi là Hoàng đế tốt, ta sẽ không vì tâm tư của bản thân mà để cho cái người tồi tệ kia ngồi lên vị trí Hoàng đế đâu.” Nhan Tuấn nghiêm mặt nói.
“Hảo, Tuấn, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, như vậy ta liền giao nhiệm vụ bảo hộ Lạc Nhi cho ngươi !” Lê Phi Kì nghe xong lời của Nhan Tuấn thì thực vừa lòng, vỗ mạnh bờ vai của y xong liền nói ra cái gọi là ‘chuyện trọng yếu’ cần phó thác cho Nhan Tuấn.
Khóe mắt Nhan Tuấn co rút hai cái, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện trọng yếu mà ngươi muốn nói?”
“Đúng vậy!” Lê Phi Kì nghiêm túc trả lời.
“Hừ, tốt thôi, ta thì không có vấn đề gì, bất quá ngươi cứ như vậy yên tâm giao Vũ Lạc cho ta?” Nhan Tuấn châm biếm y, Lê Phi Kì chết tiệt này, nói nửa ngày, còn nghiêm túc như vậy, là vì thử ta ư? Bắt ta tỏ rõ lập trường, đứng về phía của y? !
“Ta có nói sẽ giao Lạc Nhi cho ngươi sao? Ta chỉ là cho ngươi bảo hộ Lạc Nhi ở ngày yến hội mà thôi a ~~~” Lê Phi Kì cười gian, trong lòng nghĩ thầm: hừ, muốn ta giao Lạc Nhi cho ngươi, kiếp sau cũng đừng hòng!
“Nga? Tốt lắm, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo ‘bảo hộ’ Vũ Lạc.” Nhan Tuấn cũng cười gian, trong lòng nghĩ: hừ, muốn đấu với ta ? Ta cũng không phải dễ chọc đâu nha, đến lúc đó ngươi cứ chờ một mình trông phòng đi!
Xem ra hai người này tuy rằng lập trường chính trị là thống nhất, nhưng xét đến cùng vẫn là tình địch, nhìn họ cười gian trá, tâm địa gian xảo đều người này nhiều hơn so với người kia.
Danh Sách Chương: