• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự tình quả thật không đơn giản như vậy, chỉ thấy người bắt cóc Tiêu Vũ Lạc đưa hắn tới trước một tòa nhà, trên tấm biển rõ ràng viết ba chữ: Yêu Nguyệt các.

Thì ra người nọ chính là Nhan Tuấn, ngay tại thời điểm Tiêu Vũ Lạc cải trang thành tiểu thái giám trốn ra cung, Ảnh Lạc đã dùng bồ câu đưa tin báo cho Nhan Tuấn.

Tiêu Vũ Lạc bị đưa vào một gian phòng, lúc cởi bỏ bịt mắt xong rồi nhìn thấy người bắt cóc hắn thì ra là Nhan Tuấn, hắn thật không biết nên cao hứng hay là nên nổi giận.

“Tuấn, sao ngươi lại làm chuyện dọa người như vậy a?” Tiêu Vũ Lạc oán trách.

“Ngươi cũng biết sợ hãi? Ngươi xem ngươi kìa, mặc thành cái dạng này chuồn ra, nếu lần này người bắt cóc ngươi là muốn làm hại ngươi thì sao đây? Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?” Nhan Tuấn giáo huấn hắn.

“Ngươi nạt ta! Ta không phải vì tới tìm ngươi sao? Ta lại không thể nói với Phi Kì là muốn tới tìm ngươi, nếu nói như vậy, Phi Kì tuyệt đối sẽ không cho ta đi, Thần Phong lại không chịu mang ta tới gặp ngươi, ta đành phải tự mình nghĩ cách a!” Tiêu Vũ Lạc ủy khuất.

Nhan Tuấn thở dài: “Vũ Lạc ~~~ ngươi thật sự làm cho ta vừa yêu vừa hận a, yêu cái thơ ngây của ngươi, hận cũng là cái đơn thuần của ngươi. Ngươi biết không? Lúc Ảnh Lạc dùng bồ câu đưa tin nói ngươi cải trang thành tiểu thái giám lén chuồn ra, ta lo lắng muốn điên lên a!”

“Ảnh Lạc? Ai a?” Tiêu Vũ Lạc mê muội.

Nhan Tuấn ôm hắn, nói nhỏ: “Ảnh Lạc là người mà ta phái đi bảo vệ ngươi, sau này nếu ngươi muốn gặp ta, thì kêu Ảnh Lạc báo cho ta biết, ta sẽ đi tìm ngươi.”

Tiêu Vũ Lạc gật đầu, hắn cũng biết lần này mình đã lỗ mãng.

“Như vậy, để an ủi tâm hồn bị thương của ta, ngươi cũng nên làm chút chuyện gì đó chứ?” Nhan Tuấn cười hệt như kẻ trộm.

“Ách?” Tiêu Vũ Lạc mờ mịt, hơn nữa sao mới một thời gian không gặp, nụ cười ôn nhu giống như xuân phong của Tuấn lại biến thành cười gian nhỉ? “Tuấn, ngươi cười kinh khủng quá nga.”

“Có sao? Vũ Lạc, lại đây.” Nhan Tuấn vươn tay muốn kéo Tiêu Vũ Lạc qua.

“Không cần, ngươi cười khủng bố như vậy, đi qua chắc chắn không phải chuyện gì tốt.” Tiêu Vũ Lạc nói xong liền lui về phía sau.

“Ha hả, ta sẽ không làm gì hết, ngoan, lại đây nào.” Nhan Tuấn tới gần.

“Không cần.” Tiêu Vũ Lạc tiếp tục lùi lại, Nhan Tuấn cười xấu xa tiếp tục tới gần. Một người lùi, một người tiến. Sau đó ~~~

Bùm ~~~ Tiêu Vũ Lạc trực tiếp ngã lên giường, thì ra hắn cứ lui ra sau, đã không còn chỗ, nghĩ thầm: cái giường chết tiệt này lại đến coi náo nhiệt, phòng lớn như vậy mắc gì cố tình ở sau lưng hắn a, đây là cố ý kiếm chuyện sao? (giường *ai oán lên tiếng*: T_T cái này sao có thể trách ta a? Cho dù không có ta cũng còn có tường mà ~~~)

Ngay lúc Tiêu Vũ Lạc còn đang oán niệm cái giường vì sao cố tình ở sau lưng hắn, Nhan Tuấn đã nhào lên người hắn, giữ chặt cái cằm khéo léo của hắn, khuôn mặt chậm rãi để sát vào ~~~

Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, thanh âm của Ảnh Thương vang lên ngoài cửa: “Chủ nhân, Nhật hộ pháp chờ ngài ở Quỳnh Thủy lâu.”

Chuyện tốt bị đánh gãy, Nhan Tuấn gân xanh nảy lên, quanh thân tản mát ra hàn khí bức người, nghiến răng nghiến lợi: “Để hắn chờ!”

“Vâng” Ảnh Thương cảm giác được hàn khí Nhan Tuấn phát ra, gã rùng mình, oa ~~~ lạnh quá a ~~~ hôm nay chủ nhân làm sao vậy? Ta đã làm sai chuyện gì sao? (mọi người: đúng, ngươi đã làm sai rồi.) Ân, xem ra phải hảo hảo kiểm điểm lại một chút, vì thế mỗ nam nhân vừa tự kiểm điểm vừa rời đi.

Tiêu Thần Phong đồng học đáng thương của chúng ta dưới tình huống không minh bạch đã trở thành bia đỡ đạn, giống hệt oán phụ mỏi mắt chờ đợi Giáo chủ nhà mình tới ~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK