Có câu nói “mắt thấy là thật”, nhưng có đôi khi những gì mắt thấy không nhất định là thật, Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy một màn Nhan Tuấn bị nữ nhân ôm lấy kia, trên thực tế không hề giống như hắn suy nghĩ.
Lúc ‘thưởng hoa’ yến vừa mới bắt đầu, Gia Luật Mẫn Tân đã gọi Nhan Tuấn, y vốn không muốn có gì với nàng, tiếc là y nước chảy vô tình, người ta hoa rơi có thể cố ý.
“Vương gia, ngươi thật không muốn tán gẫu với ta sao?” Gia Luật Mẫn Tân mười sáu xuân xanh, thấy người mình ái mộ liền muốn tìm cách thân cận đối phương.
“Công chúa tôn quý, tâm tư tinh tế, tiểu vương khó có thể đoán được tâm ý công chúa, sợ nói sai sẽ khiến công chúa điện hạ mất hứng.” Nhan Tuấn nho nhã lễ độ, nhưng khéo léo chối từ, trên mặt là một mảnh lạnh lùng bất biến.
“Phải không? Ngươi không muốn nói chuyện với ta đi! Ngươi đối với người khác luôn là vẻ mặt lạnh như băng, nhưng với Hoàng hậu nương nương lại che chở bảo bọc, cũng chỉ có ở trước mặt hắn, sự lạnh lùng của ngươi mới gỡ xuống!” Gia Luật Mẫn Tân cực kỳ hận sự lạnh lùng y đối với nàng, cũng cực kỳ ghen tị quan ái mà y dành cho Tiêu Vũ Lạc.
“Tiểu vương không biết công chúa nói gì.”
“Ngươi không cần phủ nhận, ta thấy đến cảm tình ngươi dành cho Hoàng hậu nương nương không đơn giản, hơn nữa quan hệ cũng không tầm thường đâu, ” Gia Luật Mẫn Tân dừng một chút, “Bất quá, ngươi không lo lắng chuyện của hai người bị kẻ khác biết được sao?”
“Không phiền công chúa điện hạ quan tâm, đây là chuyện tiểu vương nên lo lắng.” Nhan Tuấn phân rõ giới hạn, ngụ ý, đây không phải chuyện của nàng, muốn nàng không cần xen vào việc của người khác.
“Nếu ta nói tâm can bảo bối của ngươi gặp phải bất trắc thì sao?” Gia Luật Mẫn Tân nhướng đôi mi thanh tú.
“Ngươi có ý gì?!” Nhan Tuấn sắc bén nhìn về phía nàng.
Gia Luật Mẫn Tân đột nhiên tiến lên ôm lấy Nhan Tuấn, Nhan Tuấn lập tức muốn đẩy nàng ra, nhưng lời kế tiếp của nàng làm cho y ngừng lại.
“Nếu không muốn tâm can bảo bối của ngươi xảy ra chuyện gì thì không được đẩy ta ra!” Gia Luật Mẫn Tân tựa đầu trước ngực Nhan Tuấn, hít lấy hương vị tươi mát đặc biệt trên người y.
Nhan Tuấn giận tái mặt, trầm mặc trong chốc lát, nhưng y lại không biết Tiêu Vũ Lạc ngay tại xa xa, vừa rồi đã thấy được một màn này.
“Ngươi ôm đủ chưa! Buông ra!” Nhan Tuấn lạnh lùng nói.
“Hừ, thật nhỏ mọn, ôm chút xíu cũng không được!” Gia Luật Mẫn Tân rất không cam tâm buông Nhan Tuấn ra, nhưng còn chút mừng thầm vì quỷ kế được thực hiện. Khi đó nàng đã thấy được Tiêu Vũ Lạc nên mới cố ý xông lên ôm lấy Nhan Tuấn.
“Ngươi đã làm gì Vũ Lạc? Nói!” Đôi mắt Nhan Tuấn thiêu đốt lửa giận, đồng thời hàm chứa lo lắng đối với Tiêu Vũ Lạc.
“Ta không làm gì hết!” Gia Luật Mẫn Tân cười hì hì nói, “Ngươi lo lắng cho hắn như vậy sao?”
“Ngươi! Hừ!” Nhan Tuấn lửa giận càng lớn, hừ lạnh một tiếng xong liền phất tay áo rời đi.
“Ngươi đừng đi, ta thích ngươi!” Gia Luật Mẫn Tân giữ chặt Nhan Tuấn.
“Buông tay! Ta không có hứng thú với ngươi! Ngươi là công chúa, phải biết tự trọng!” Nhan Tuấn đẩy Gia Luật Mẫn Tân ra.
“Tự trọng? Ta tự trọng thì ngươi sẽ thích ta sao?” Gia Luật Mẫn Tân lại bắt lấy Nhan Tuấn, “Ngươi và hắn sẽ không có kết quả, hắn vĩnh viễn là Hoàng hậu, ngươi vĩnh viễn là Vương gia, các ngươi vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau! Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn cân nhắc ta sao? Ta thật sự thích ngươi!”
“Đây là chuyện của ta và Vũ Lạc! Huống chi chúng ta đang ở bên nhau, hơn nữa sẽ ‘vĩnh viễn’ ở bên nhau! Ngươi chết tâm đi!” Nhan Tuấn gằn mạnh hai chữ “vĩnh viễn”, muốn khiến nàng hiểu được nàng vĩnh viễn cũng không có cơ hội, người y yêu vĩnh viễn chỉ có Tiêu Vũ Lạc.
“Ta không cần! Ta thích ngươi, thật sự thật sự thích ngươi! Vì sao ngươi không chịu cho ta một cơ hội?” Gia Luật Mẫn Tân đôi mắt đong đầy nước.
“Ta vĩnh viễn chỉ yêu mình Vũ Lạc, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều chỉ thương mình hắn!” Nhan Tuấn nói ra lời làm cho Gia Luật Mẫn Tân tuyệt vọng, nàng chậm rãi buông Nhan Tuấn ra, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.
Nhan Tuấn không chút lưu luyến xoay người rời đi, nếu không yêu nàng thì đừng cho nàng hy vọng, chỉ có vô tình cự tuyệt mới có thể hoàn toàn chặt đứt ý niệm của nàng.
Danh Sách Chương: