Hướng Thanh Lam cầm lấy khăn mặt, nhẹ nhàng gần sát thân thể anh, cảm thấy lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay. Cô lau nhanh nước mưa trên người anh, sau đó lau đến tóc, có lẽ bởi vì dính mưa nên trên tóc cũng không có mùi gì lạ.
Dưới ánh đèn nhợt nhạt, từng mảng sáng như đang vây quanh bọn họ, cô nhẹ nhàng chớp hai mắt, có cảm giác tóc của nam nhân không phải là thuần màu đen mà có xen vào một ít màu rám nắng nhợt nhạt, thậm chí còn có chút vàng.
Cô lắc đầu, có lẽ là vì ánh đèn đi.
Cô đứng lên, có chút khó xử nhìn quần của anh. Cô cũng từng kết hôn, thân thể nam nhân không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng đây lại là một người xa lạ.
"Lạnh... Lạnh quá..." Nam nhân thỉnh thoảng phát ra tiếng than nhẹ.
Hướng Thanh Lam thở dài một hơi, bỏ khăn mặt xuống, nhắm hai mắt lại, cởi quần của anh ra, sau đó nhanh chóng lau đi nước mưa trên đùi anh. Thực sự thì cũng không thể tránh khỏi thấy được thứ kia, nhưng là cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hi vọng có thể giúp anh bớt khó chịu đi một chút.
Khi đã xong xuôi tất cả cô mới phát hiện ra, nơi này không có quần áo cho anh mặc, đành phải lấy một chiếc chăn sạch đưa anh khoác tạm. Anh gắt gao ôm lấy chăn, dường như đang hưởng thụ sự ấm áp đột nhiên xuất hiện, thậm chí, từ trên mặt anh, cô còn thấy được một chút tươi cười thỏa mãn.
Như vậy là tốt rồi, Hướng Thanh Lam khó khăn đỡ anh đến trên giường, giúp anh nằm xuống. Nam nhân thở dài một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại, nhưng chân mày cũng đã bắt đầu giãn ra.
Nhẹ nhàng xoay cánh tay, bả vai của cô mỏi cực kì, nam nhân này tuy rằng gầy, nhưng lại rất cao, cho nên với cô mà nói vẫn là khá nặng. Cô nhẹ nhàng lấy ra một bộ quần áo, đi vào phòng tắm, nước ấm chảy xuôi trên tóc cảm giác thoải mái vô cùng, lãnh lẽo qua đi lại có được ấm áp càng khiến cho người ta cảm thấy quý trọng.
Đi ra khỏi phòng tắm, nhẹ đánh một cái hắt xì, không phải cô cũng bị cảm rồi chứ? Lấy vài viên thuốc hạ sốt ra, trước mang đến bên giường cho nam nhân. Tuy ý thức đang không rõ ràng nhưng anh lại rất phối hợp, hơi ngẩng đầu, anh mở hai mắt ra, nhìn thấy một viên thuốc thì bản năng há to miệng. Anh nhớ thuốc này tuy đắng nhưng lại giúp anh ngủ được rất ngon.
Cho nam nhân uống thuốc xong, Hướng Thanh Lam cũng lấy thuốc cho mình, cô không thể sinh bệnh được, bởi vì bây giờ cô còn phải chăm sóc cho một người nữa.
Nếu cô cũng bị bệnh, bọn họ sẽ không thể tiếp tục cuộc sống này.
Kéo lại góc chăn, cô sờ lên trán anh một chút, cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống mới yên tâm đi tới trước máy tính, nó bây giờ là thứ duy nhất giúp cô kiếm sống. Những thứ thuộc về cô sau khi ly hôn cô đều không lấy, thậm chí cả căn nhà kia, bởi vì, cô không muốn tiếp tục ở lại đó.
Cô có tay có chân, cô có thể nuôi sống chính mình, không cần bọn họ bố thí.
Ngồi vào máy tính, cô lấy ra tập tài liệu kia, may mắn giấy không bị ướt, chữ viết đều cực kì rõ ràng. Trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh gõ bàn phím, ngoài ra còn có tiếng hít thở của nam nhân. Cô thỉnh thoảng kiểm tra lại nhiệt độ của anh, đến tận lúc hoàn toàn hạ sốt mới thôi. Lúc này cô mới phát hiện ra đã ba giờ sáng, muộn quá rồi, ngày hôm nay sao lại trôi qua nhanh như vậy.
Thu dọn tất cả tài liệu, trong phòng chỉ có một chiếc giường, lúc này một người nam nhân lại đang nằm trên đó, cô không biết chính mình phải ngủ ở đâu bây giờ.
Cô xoay người, vỗ vỗ bả vai, mỏi quá, ánh mắt cũng rất mỏi. Cô đi đến bên giường, nhìn chiếc giường không coi là rộng, cuối cùng lấy một chiếc chăn khác, vẫn quyết định ngủ ở đây. Cô thật sự rất mệt mỏi, nhưng vẫn không quên sờ trán nam nhân một chút. Ngạc nhiên là, cô không hề thấy anh nguy hiểm, cô có một loại cảm giác, nam nhân này sẽ không làm gì cô, tuyệt đối không.
Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá.
Cô tắt chiếc đèn bàn đặt bên giường, trong bóng đêm, mơ hồ truyền đến tiếng hít thở của một người khác. Trong phòng có thêm một người, dù ít dù nhiều cũng sẽ cảm thấy không quen thuộc, nhưng là cô thật sự quá mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, sau đó không lâu liền ngủ say.
Mà giấc ngủ này, phá lệ yên bình.
Chương 17: Hai phần tâm tư
Bên ngoài mưa vẫn tiếp tục rơi, rơi xuống mặt đất tạo thành những cái hố nho nhỏ, một giọt lại một giọt, sau đó, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Trong căn nhà xa hoa kia, lúc này, một người nam tử tuấn mỹ đang đứng một mình bên cửa sổ sát đất. Dáng người anh cực kì cao lớn, khuôn mặt lộ ra một ít sắc bén cùng lạnh lùng. Anh gấp ngón tay lại, sau đó lại duỗi ra, sau đó lại gấp lại... Cứ tiếp tục lặp đi lặp lại động tác này.
Bên ngoài mưa rất to, anh cảm thấy ngay cả ánh sáng của chiếc đèn đường cũng trở nên mờ nhạt, ngẫu nhiên quay đầu lại, anh nhìn căn phòng đã thay đổi quá nhiều này. Dường như anh không còn coi nó là nhà mình, Cung Như Tuyết đã quang minh chính đại vào đây ở, mà anh lại là một người đàn ông đã ly hôn. Khôi phục lại những ngày độc thân dường như cũng không giúp anh cảm thấy thoải mái, thậm chí, còn nặng nề hơn rất nhiều. Ví dụ như, tâm tình của anh.
Còn có, cô gái kia nữa, dường như cô đã hoàn toàn quên mất anh, cái gì cô cũng không cần. Rời xa anh, cô sẽ sống như thế nào, mưa lớn như vậy, cô lại đang ở đâu. Sự phiền chán khó hiểu khiến anh không ngủ được, sức khỏe của anh vẫn rất tốt, nhưng gần đây lại luôn cảm thấy nhiều việc thay đổi quá nhiều, thói quen của hai năm cũng đâu hề dễ sửa như vậy.
Anh nhìn về phía xa, trong đôi mắt đen kia chỉ thấy được một chút cảm xúc khó hiểu.
Một đôi tay nhỏ bé ôm anh từ phía sau, sau đó là một khuôn mặt thanh thuần pha lẫn yêu mĩ tựa sát vào lưng anh.
"Thác, sao anh còn chưa ngủ?" Giọng nói của cô mang theo một chút buồn ngủ, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy.
"Một lúc nữa." Nam nhân không có động tác gì, thật lâu sau cũng chỉ mở miệng nói ra vài từ như vậy. Cung Như Tuyết ôm chặt thắt lưng của anh, đáy mắt hiện lên một tia không vui, cô không thích anh như vậy, luôn quá thâm trầm làm cho cô không thể nhìn thấu. Là anh thay đổi, hay là cô? Có lẽ, ai cũng có một chút lòng tham. Trước kia cô chỉ muốn sống cùng nam nhân này, cô yêu anh, vừa thấy đã yêu, thậm chí còn chấp nhận làm kẻ thứ ba.
Từ nhỏ cô đã rất thông minh, hào phóng, xinh đẹp, ở bất cứ nơi nào cô cũng được người khác ca ngợi. Nhưng cô bỏ qua tất cả kiêu ngạo của mình, chỉ vì muốn ở bên cạnh anh. Nhưng giờ đây cô lại thấy chưa đủ, cô muốn độc chiếm tất cả, nhà của anh, lòng của anh. Cô đã đợi anh ly hôn, rốt cuộc cũng có thể đường đường chính chính sống cùng anh, nhưng vì sao anh lại chưa từng nói, anh sẽ lấy cô làm vợ?
Anh như vậy khiến cô cực kì sợ hãi, cô sợ, sẽ có một ngày anh rời bỏ mình.
"Thác, đừng bỏ em." Cung Như Tuyết thì thào nói xong, ôm càng chặt thân thể của anh.
Tô Triết Thác đột nhiên thở dài một tiếng, xoay người, ôm cô gái sau lưng vào lòng mình.
"Thác, em yêu anh." Cung Như Tuyết nói xong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của anh, trong ánh mắt xinh đẹp là thâm tình không hề che dấu.
Thân thể Tô Triết Thác cứng lại một chút, trong trí nhớ, dường như còn có một người đã nói những lời này với anh.
Dường như người ấy nói còn làm cho anh thấy tâm động hơn một chút, trái tim cũng đập nhanh hơn một chút.
"Chồng à, em yêu anh..." Anh cau chặt mày, cuối cùng cũng nhớ lại câu nói kia, đã bao lâu rồi anh chưa được nghe giọng nói ấy, hiện tại nhớ đến, lại cảm giác giống như đã qua cả một đời người.
Em yêu anh, em yêu anh, yêu là cái gì? Lần đầu tiên anh có một loại cảm giác hoảng hốt, đột nhiên thấy hối hận vì đã ly hôn với người kia, không chỉ cuộc sống hiện tại của anh là một mớ bòng bong, mà ngay cả lòng anh cũng là như vậy.
Có chút buồn bực nắm lấy mái tóc, anh mím chặt môi, đôi môi đạm sắc trông hoàn mỹ cực kì, nhưng là, khi mím chặt lại làm cho người ta cảm thấy anh là người vô tình.
Mà có lẽ, bản thân nam nhân này cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình.
"Thác, chúng mình đi ngủ được không?" Ngón tay Cung Như Tuyết đặt ở lưng anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó dần dần đi xuống dưới, khiêu khích cảm giác của anh.
Tô Triết Thác nguy hiểm híp hai mắt lại, sự lạnh lùng trong mắt dần dần mất đi, tâm tình cũng chậm rãi thả lỏng. Thẳng thắn mà nói, Cung Như Tuyết quả thật là một người tình lý tưởng, ở trên giường so với Hướng Thanh Lam càng làm cho anh cảm thấy thỏa mãn. Hướng Thanh Lam quá ngượng ngùng, luôn khiến anh có cảm giác mình đang bắt nạt cô, vậy nên với cô, anh vẫn luôn thật cẩn thận. Nhưng Cung Như Tuyết thì khác, lần đầu tiên cùng cô trên giường, anh đã phát hiện cô cũng giống anh, đặc biệt nhiệt tình với việc giường chiếu, cho nên anh mới có thể yêu cô như vậy.
"Như em mong muốn." Tô Triết Thác ôm Cung Như Tuyết đi vào căn phòng kia, căn phòng từng do Hướng Thanh Lam tận tay trang trí, căn phòng bọn họ từng ngủ hai năm, nhưng là lúc này, đã không còn chút hơi thở nào của cô gái kia, cô đã mờ nhạt dần trong cuộc sống của anh, thậm chí là, biến mất.
Chương 18: Anh gọi cô là chị
Bên ngoài cửa dường như là một thế giới khác. Mưa đã nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa đánh vào cửa sổ. Không biết, mưa đã làm mơ hồ tầm mắt của bao nhiêu người, chỉ biết bóng đêm vẫn là một mảnh thần sắc mê ly.
Trời đã dần sáng, không khí được cơn mưa tẩy rửa mà phá lệ tươi mát. Hướng Thanh Lam khẽ mở hai mắt, không quá thích loại ánh sáng đột nhiên chiếu tới này. Lý trí nói với cô, giờ đã là lúc rời giường.
Nhưng thật sự cô rất mệt mỏi, xoay người, nhắm hai mắt lại lần nữa, thật ra muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng cô biết còn nhiều việc phải làm, bằng không cô sẽ phải ăn không khí để sống.
Đột nhiên mở to hai mắt, dường như cô nhớ tới điều gì, rất nhanh nhìn về phía bên kia giường, thấy được một khuôn mặt đang gần sát, một đôi mắt màu xanh nhạt đang nhìn chằm chằm cô, đây là người nam nhân cô nhặt được đêm qua.
Nam nhân bình tĩnh nhìn cô, không biết tỉnh từ lúc nào, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu, ánh mắt màu xanh biếc giống như hồ nước thâm u, cực kì sạch sẽ trong sáng, không giống ánh mắt một người nam nhân đang nhìn nữ nhân, càng giống như là ánh mắt một đứa nhỏ đang xem trưởng bối.
"Chị!" Tiếng nói thành thục mang theo một ít khàn khàn, lúc nói ra câu xưng hô này lại làm cho Hướng Thanh Lam ngây ngốc một lúc, anh đang gọi cô là gì? Chị?
"Chị ơi, em đói bụng." Nam nhân chu môi một chút, ánh mắt màu xanh lục ủy khuất nhìn Hướng Thanh Lam, hai tay xoa xoa bụng, Hướng Thanh Lam dường như còn nghe thấy bụng anh đang kêu.
Cô không khỏi chớp chớp hai mắt, ngồi dậy, vươn tay đặt trên trán nam nhân, anh đã hạ sốt, nhưng biểu hiện của anh dường như là...
Nhược trí?
Cô há to miệng, nhưng lại vẫn giống như trước đây, không thể phát ra thanh âm gì.
"Chị." Nam nhân cũng ngồi dậy, nửa thân trần hiện ra da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, khuôn mặt anh có dấu hiệu của con lai, tuấn mỹ cực kì, so với model trên tivi không thua kém nửa phần, mà hiện tại ai anh cũng không biết, chỉ bản năng muốn giữ lấy phần ấm áp này.
Hướng Thanh Lam nhấp môi một chút, vỗ vỗ vai anh, mà nam nhân hình như hiểu được điều gì, có chút khẩn trương ngồi ở trên giường.
Cô rời giường, vào phòng tắm thay quần áo, lúc đi ra lại phát hiện ánh mắt nam nhân vẫn dõi theo cô từ lúc đi vào. Không biết IQ hiện tại của anh là bao nhiêu, nhưng Hướng Thanh Lam có cảm giác anh đang cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn, vậy nên không khỏi đối anh nhiều thêm vài phần đau lòng.
Người nam nhân co ro trong mưa kia, có lẽ, cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Đứa nhỏ, cô vuốt ve bụng mình, nếu con của cô vẫn còn, hiện tại đã được hơn năm tháng... Nhưng trên đời này không có 'nếu' cho cô, mất đi, chung quy vẫn là mất đi.
Hướng Thanh Lam lại đi vào phòng tắm, lấy ra bộ quần áo anh đã mặc đêm qua. Quả thật là loại vải tốt nhất, có lẽ hiện giờ anh không đủ trí lực, nhưng có thể mặc bộ quần áo này thì chắc chắn không phải là ăn xin.
Đôi giày của anh đã bị mưa làm hỏng, không thể đi được nữa, cô cầm quần áo đi ra ngoài, đặt ở trên giường, sau đó chỉ vào bộ quần áo, mỉm cười, không biết anh có hiểu hay không.
Cô cũng không quên, hiện tại cô là một người câm, một người không thể nói.
Nam nhân có chút mê mang, tuy rằng đây vẫn là bộ quần áo anh quen thuộc, nhưng lại đã được giặt rất sạch sẽ. Anh vươn tay chạm vào nó, ngón tay tiêm dài cực kì, khớp xương lại rõ ràng, cảm giác giống như một nghệ thuật gia, thứ này thực mềm mại, không giống như là đồ của anh.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, "Chị muốn em mặc cái này?" Anh hỏi, không biết vì sao cô gái ôn nhu xinh đẹp này lại không nói với anh một câu nào.
Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, xoay người, cái này gọi là có tật giật mình, ngày hôm qua thật ra anh đã bị cô xem hết, tất nhiên đó là vì bất đắc dĩ. Nhưng dù hiện tại hành vi cùng ngôn ngữ của anh đều như một đứa nhỏ, rốt cục thì anh vẫn là một người nam nhân.
Chương 19: Bé ngoan
Anh nghiêng đầu một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng mặc đồ, sau khi cài xong cúc áo cuối cùng thì ngồi yên ở trên giường như một đứa bé ngoan chờ Hướng Thanh Lam khen ngợi.
"Chị ơi, em mặc xong rồi." Giọng nói thành thục mang theo từ tính, nhưng ngôn ngữ lại ngây thơ vô cùng.
Quả nhiên, anh là có chút ngốc.
Hướng Thanh Lam nhìn anh, thật ra anh cũng chỉ là một đứa nhỏ đang chờ người lớn khen ngợi thôi, cô không khỏi cười lên tiếng.
"Ngoan lắm." Cô không tiếng động nói xong, xoa nhẹ đầu anh, có vẻ còn thật sự coi người đàn ông cao lớn, thoạt nhìn trên dưới 30 tuổi này trở thành một đứa nhỏ.
"Ha ha, em hiểu rồi nhé, chị đang nói em ngoan!" Nói xong, anh cực kì cảm thấy tự hào, bởi vì anh thấy rõ được khẩu hình của Hướng Thanh Lam. Tuy rằng cô không nói ra tiếng, nhưng thật sự anh có thể hiểu được.
Cô nói anh ngoan.
Hướng Thanh Lam gật đầu một cái.
Nam nhân nhìn thấy Hướng Thanh Lam gật đầu, tựa như vừa được ăn một viên đường, cực kì cao hứng. Anh nắm một chút mái tóc, dường như là theo thói quen, ngón tay khớp xương rõ ràng, trông rất đẹp, thế này Hướng Thanh Lam mới chú ý tới, thì ra đêm qua cô không nhìn lầm, tóc anh quả thật không phải màu đen, mà gần như là màu rám nắng.
Một người ngoại quốc, không phải, là một người con lai mới đúng, tuy trông anh có vẻ thiên về phương Tây hơn, đường cong khuôn mặt cực kì hoàn mỹ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chút bóng dáng của người phương Đông.
"Chị à, chị đang nhìn gì vậy? Em đói quá." Nam nhân buông tay, đặt trên bụng, thậm chí lúc vừa nói xong thì bụng anh còn rất phối hợp kêu một tiếng.
Anh ngượng ngùng cười cười, mang theo vài nét ngại ngùng hồn nhiên, Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, đi vào phòng bếp. Phòng bếp của cô rất nhỏ, nhưng cũng rất đầy đủ, chẳng qua bởi vì quá bận nên ít khi dùng đến, bình thường cô đều làm mấy món tùy tiện, cô cũng không kén ăn, chỉ cần no là được, thậm chí nếu việc quá nhiều cô sẽ chỉ ăn một gói mỳ mà thôi.
Công tác phiên dịch cực kì vất vả, nhất là với cô hiện tại, phần công tác này đã là thứ duy nhất giúp cô kiếm sống, mà cô phải dịch xong rồi mới được nhận tiếp tài liệu, cũng chỉ như vậy mới có thể kiếm được tiền.
Làm nhanh một nồi cháo, bưng ra ngoài mới phát hiện ra, người nam nhân ngay cả chính mình cũng không biết là ai kia lúc này đang tò mò nhìn khắp nơi trong nhà cô, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, ánh mắt màu xanh lục phá lệ trong suốt, giống như ánh mắt của một đứa nhỏ, sạch sẽ cực kì.
Cô thở dài một hơi, cô đã có thể khẳng định, đầu óc nam nhân này nhất định là không bình thường, lòng cô hơi hơi tê rần, một người nam nhân đẹp đến như vậy, thật sự là đáng tiếc.
"Chị." Nam nhân nhìn thấy cô, lập tức đi xuống, trông mong nhìn đồ ăn trong tay Hướng Thanh Lam, nuốt một chút nước miếng, đã mấy ngày nay anh không được ăn qua thứ gì. Mọi người nhìn thấy anh nhưng không thèm để ý đến anh, mà anh cũng không chủ động vươn tay về phía người khác, những người như anh đều làm như vậy, chỉ có anh, không biết vì sao, anh không muốn thế, dù có đói chết anh cũng sẽ không xin ăn của người khác.
Anh không giống bọn họ.
Nhưng thật sự anh cũng rất đói bụng.
Anh nhìn Hướng Thanh Lam đặt đồ ăn ở chiếc bàn duy nhất trong nhà, cô lấy hai cái bát ra, nhường cái to hơn cho anh, còn mình ăn bát nhỏ. Bình thường cô ăn không nhiều, chỉ cần một chút là đủ rồi, với lại cô xem ra, anh đã cực kì đói bụng.
Hướng Thanh Lam nhìn về phía anh, lông mi đen hơi hơi rung động, đáy mắt có chút ý cười tươi mát, đây có lẽ là lần đầu tiên cô cười từ ngày ấy đi? Nam nhân thực ngoan ngoãn đứng ở xa, dường như vẫn rất có chút lo lắng, cô vươn tay vẫy vẫy anh.
Lúc này nam nhân mới hớn hở ngồi đối diện cô, nhìn bát lớn trước mặt mình, lại không hề động đũa. Hướng Thanh Lam hơi nở nụ cười, cầm đũa đặt vào tay anh, chỉ vào bát, sau đó gật đầu một cái.
Nam nhân nhìn cô, xem ra đã hiểu được, anh cúi đầu, bưng bát lên, ăn từng miếng thật to, xem ra đói bụng cực kì, vậy nên ăn rất nhanh. Nhưng Hướng Thanh Lam ngoài ý muốn phát hiện ra, động tác của anh tuy mau chóng lại mang theo vài phần tao nhã, tư thế ngồi cũng rất nghiêm chỉnh.
Hướng Thanh Lam vừa bắt đầu ăn, lại nhìn thấy bát của nam nhân tuy lớn gấp đôi bát mình nhưng đã sạch sẽ rất nhanh.
Bởi vì quá lâu rồi không được ăn gì, cho nên hiện tại anh muốn ăn thật nhiều thật nhiều, tuy rằng vừa rồi cũng rất nhiều, nhưng anh cũng mới chỉ no có sáu phần. Anh nhìn về phía Hướng Thanh Lam, trong mắt có thật nhiều khát vọng đối với đồ ăn, nhưng cũng không dám nói gì
Chương 20: Thanh
Hướng Thanh Lam đặt bát xuống, nhìn nam nhân đang mở to hai mắt nhìn cô, lại nhìn bát của anh, môi hơi hơi nhấp một chút. Cô đứng lên, đem tất cả cháo trong bát của mình gạt sang cho anh. Anh nhìn chằm chằm động tác của cô, ánh mắt xanh biếc như hồ thủy bỗng trở nên ám trầm, lúc cô đã san được một nửa thì anh ngăn lại.
Ngẩng đầu nói, "Không cần đâu chị, em không đói, chị ăn đi." Anh cầm bát của mình, xoay người đi, ánh mắt dường như đã mềm mại hơn rất nhiều.
Ngón tay Hướng Thanh Lam hơi hơi nắm một chút, cuối cùng cũng là nở nụ cười, tiếp tục ăn. Thực ra anh cũng rất hiểu chuyện đấy chứ, mà cô, tuyệt đối sẽ không hối hận vì đã mang anh về.
Ăn xong, Hướng Thanh Lam thu dọn bát đũa. Ngày hôm qua cô còn rất nhiều việc chưa làm xong, mà phải làm xong mới có thể đi lĩnh tiền, đây là nguồn thu duy nhất của cô. Có tiền rồi, cô sẽ mua giúp anh một ít quần áo, anh vẫn đang mặc bộ quần áo hôm qua, hơn nữa còn phải đi chân không. Cô sẽ để anh ở lại nơi này, dù cho nhà của cô không lớn. Nhưng là, cô quá nghèo, nếu bây giờ thêm một người nữa, không biết sẽ phải xoay sở kiểu gì đây.
Hiện tại trí lực của anh không đầy đủ, chỉ như một đứa nhỏ mà thôi.
Nam nhân đứng cạnh Hướng Thanh Lam, kỳ quái nhìn động tác của cô, bàn chân hơi bước về trước một chút, anh nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
"Floatation." Anh giật giật môi, nói ra là ngữ điệu Anh văn tiêu chuẩn, Hướng Thanh Lam xoay người, trong mắt mang theo một chút khác thường, anh biết chữ sao?
Cô gõ một hàng chữ lên màn hình, nam nhân gật đầu một cái, "Biết, em biết hết những từ này." Nam nhân nói rất nhẹ nhàng, nhưng là cũng có chút mê mang, anh biết từ khi nào? Trong ý thức mơ hồ, anh nhớ mình biết rất nhiều chữ, không chỉ là những từ này. Chẳng qua anh lại không nhớ rõ được điều gì.
"Vậy có biết mình tên là gì không?" Hướng Thanh Lam thử gõ thêm một câu, nam nhân nghiêng đầu một chút, tên, tên? Anh đã quên mất rồi. Lắc lắc đầu, đối với những việc trước kia anh thật sự không biết gì cả, anh chỉ bắt đầu nhớ được từ khi mình ở trên đường, không xu dính túi, cái gì cũng không hiểu, thiếu chút nữa chết ở ngày mưa kia, nếu không có cô thì có lẽ anh đã không còn tồn tại.
"Chị gọi em thế nào thì tên em chính là thế ấy." Nam nhân đột nhiên cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, tuy rằng anh không có tên, nhưng là có thể đặt, anh muốn cô gái này đặt tên cho anh.
Cô đặt? Hướng Thanh Lam quay đầu, nhìn đến khuôn mặt rất thành thật của anh thì chớp nhẹ hai mắt. Cô chống cằm, quả thật đang tự hỏi nên đặt tên gì cho người nam nhân đột nhiên xuất hiện trong thế giới của mình, cái tên, tên gì thì hay đây?
Cô nhìn máy tính, ngón tay gõ lên bàn phím, màn hình hiện ra một từ. Cũng chỉ có một từ thôi.
"Thanh." Nam nhân nhớ kỹ, trong mắt đều là ý cười, giống như vừa có ánh nắng dừng chân ở nơi đó, cực kì ấm áp. Hai tay của anh thực tự nhiên đặt ở trên vai Hướng Thanh Lam, tuyệt đối không sợ người lạ, dường như thật sự rất thích cái tên này.
"Thế chị tên là gì?" Anh gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Hướng Thanh Lam cảm giác được nhiệt độ bàn tay anh đang đặt trên vai cô, thật ấm áp, đã rất lâu rồi cô chưa cảm thấy ấm áp như vậy.
Mà Hướng Thanh Lam cũng bắt đầu thất thần, cô tên là gì, đã thật lâu không ai hỏi qua.
Cô cúi đầu, gõ rất nhanh vài chữ.
"Hướng Thanh Lam." Nam nhân đọc kỹ từng chữ từng chữ một, lúc đọc xong rất vui vẻ nở nụ cười, "Tên em giống tên chị nha, trong tên chị có chữ Thanh, tên em cũng có chữ Thanh, từ nay về sau em sẽ chính là Thanh."