• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Không thể nói
Anh nói xong, thật sự có một cảm giác khoái hoạt lạ kì, anh có tên, cũng có chị gái. Nhưng là, anh cúi đầu nhìn sườn mặt phá lệ ôn nhu của Hướng Thanh Lam, ánh sáng từ màn hình đang chiếu vào khuôn mặt cô, trong nháy mắt dường như có chút phá lệ mơ hồ, "Chị, sao chị lại không nói lời nào?" Anh thì thào như đang tự hỏi, chị trừ bỏ gật đầu cùng lắc đầu sẽ chưa từng nói với anh một câu nào. Chị đẹp như vậy, giọng nói nhất định sẽ rất êm tai.
Hướng Thanh Lam sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, khóe miệng lộ ra thản nhiên chua xót. Giọng nói của cô, đã không còn.
Tay cô hơi nắm một chút, sau đó màn hình xuất hiện vài chữ.
Chị không thể nói chuyện.
Mà nam nhân ngây ngốc này, không, từ giờ anh tên là Thanh, Thanh thấy được vài chữ kia, mím chặt đôi môi xinh đẹp, không nói điều gì, bàn tay đặt trên vai Hướng Thanh Lam lại dùng sức nắm chặt. Nhưng là rất nhanh, hai mắt anh cong lên, giống như trăng non mới nhú, xinh đẹp cực kì.
"Không nói được cũng không sao, về sau Thanh chính là giọng nói của chị." Thanh híp híp ánh mắt xinh đẹp, ngữ khí có chút ngây thơ, nhưng trên mặt anh cũng là một loại kiên định sẽ không nói dối.
Hướng Thanh Lam quay đầu lại, lúc này, cảm xúc của Thanh ở dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn, dường như mang theo một ít tinh tế nhu hòa, trong mơ hồ, cô hình như còn thấy được vài phần bí hiểm.
Cô đột nhiên cười một chút, nếu đầu óc Thanh bình thường, như vậy, anh nhất định sẽ là một người thực xuất sắc, nhưng đáng tiếc...
Hướng Thanh Lam đóng máy tính, soạn lại tập tài liệu phiên dịch ngày hôm qua, cô nở nụ cười với Thanh, lại chỉ một chút vào quần áo trên người anh. Tuy rằng Thanh vừa mới nhận thức cô, nhưng có lẽ là vì trí lực hiện tại giúp tâm linh của anh phá lệ tinh thuần, luôn có thể dễ dàng hiểu được điều cô muốn biểu đạt.
Nhưng càng có khả năng, trước kia anh là một người cực kì khôn khéo.
Thanh cúi đầu, nhíu mày, thật ra anh cũng không cảm thấy quần áo của mình có vấn đề gì, so với trước kia nó đã sạch sẽ hơn nhiều, anh rất thích. Chẳng qua, anh hơi dẫm dẫm chân, cảm giác đôi giày này hôm nay có chút kì lạ, đi vào không thoải mái.
"Giày không thoải mái." Anh hơi cong môi lên, thật sự rất muốn vứt ngay đôi giày này đi, nhưng hiện tại gia sản của anh chỉ có bộ quần áo cùng với đôi giày này, vứt nó đi anh sẽ phải đi chân trần, như vậy rất xấu.
Hướng Thanh Lam khoác túi xách lên vai, đưa tay về phía Thanh. Bàn tay rất nhỏ, nhưng là trong mắt Thanh, dường như nó có thể giúp anh che chắn cả một khoảng trời. Có lẽ do trí lực không đủ, vậy nên cảm giác Hướng Thanh Lam mang lại cho anh ấm áp giống như một người mẹ vậy, khiến anh muốn ỷ lại, cũng khiến anh cảm thấy được an toàn.
Anh cao hứng cầm tay Hướng Thanh Lam, mặt mày hơi hơi cong lên, tay chị mềm quá!
Cầm lấy tay Thanh, Hướng Thanh Lam hơi sửng sốt một chút, tay anh rất lớn, nhưng dường như lại có chút lạnh lẽo. Khóe miệng thản nhiên tươi cười, sợi tóc màu vàng nhạt xoã tung, ánh mắt màu xanh lục xinh đẹp hơi hơi cong lên, khuôn mặt này vốn là của một người nam nhân hoàn mỹ, chỉ có điều nụ cười quá mức cho hồn nhiên khiến anh tựa như một đứa nhỏ. Cũng tốt, anh hiện giờ khiến người ta thực muốn lại gần.
Chương 22: Ảo giác
Thanh cao hứng kéo tay Hướng Thanh Lam, khóe môi cong cong, làm ánh mắt màu xanh nhạt càng có vẻ ngây thơ trẻ con.
Nam nhân cao lớn đi theo sau cô gái kiều nhỏ, tuy rằng không quá hợp nhau, nhưng lại khiến người ta thấy được một loại ấm áp nói không nên lời. Bầu trời sau cơn mưa trở nên trong xanh hơn rất nhiều, dường như không khí còn mang theo một ít hơi nước của ngày hôm qua. Nam nhân có ngũ quan lập thể tuấn mỹ, đi đến nơi này khiến rất nhiều người phải chú ý đến mình. Một cô gái xinh xắn, một anh chàng đẹp trai, xét từ dung mạo mà nói thì đây tuyệt đối là một bức tranh hoàn hảo, nhưng đáng tiếc là hai người bọn họ, một kẻ bị câm, một người lại ngây ngốc.
Hướng Thanh Lam muốn dẫn Thanh đi mua quần áo, cô cúi đầu nhìn túi xách, tự hỏi tiền bên trong không biết có thể mua được mấy bộ, tiền của cô không nhiều, tiền lương mấy tháng nay đều đang ở trong này... Cô nhấp môi một chút, sau đó cười nhẹ, tiền vẫn có thể kiếm lại được, nhưng nếu không mua đồ mới cho anh thì cô sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Anh đã thành ra như vậy, cô không muốn làm anh thêm ủy khuất.
Hướng Thanh Lam trầm mặc một lúc, mà Thanh đang đứng ở phía sau cô thì cảm thấy rất hoang mang, chớp hai mắt, không rõ tại sao lại phải đến nơi này.
"Chị ơi, mình đứng ở đây làm gì?" Anh nhìn nhìn bốn phía, thấy được mọi người đang nhìn bọn họ một cách rất kỳ quái, giống như hâm mộ, lại giống như kinh ngạc. Nhưng từ lúc nghe được anh gọi 'chị' câu kia xong thì ngay lập tức chuyển thành khinh bỉ cùng đáng tiếc, mà anh bản năng không thích những ánh nhìn như vậy.
Thực chán ghét, thật sự, thực chán ghét.
Lạnh lùng trừng mắt đám người xung quanh, đôi mắt màu xanh lục bỗng trở nên âm trầm, khuôn mặt tuấn mỹ như bị phủ thêm một tầng băng tuyết, phá lệ lạnh lùng. Loại lãnh đạm trời sinh này giống như một người đế vương đang đứng ở nơi cao nhất, chỉ cần vừa liếc mắt là có thể đem vận mệnh của người khác nắm trong tay, chỉ cần nhấc một ngón tay là sẽ khiến bọn họ tan xương nát thịt.
Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt mà một tên ngốc nên có, mọi người không khỏi thở gấp một hơi, rõ ràng nam nhân này cũng không phải kẻ dễ chọc, bọn họ cúi đầu, bản năng cảm thấy sợ hãi.
Một bàn tay nhỏ bé kéo lại tay nam nhân, độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay làm lãnh đạm trong mắt anh nhanh chóng biến mất, khóe môi rất nhanh cong lên, nét mặt như đế vương vừa rồi xuất hiện trên mặt anh tựa như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng hiện lên, lại dường như chưa từng tồn tại.
Hướng Thanh Lam quay đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua đám người bên cạnh, bọn họ nghĩ gì cô đều biết, nhưng cô không có cách nào để bảo vệ Thanh, bởi vì, cô không thể nói. Thanh không phải kẻ ngốc, anh chỉ quên những việc đã xảy ra trước kia. Thanh rất thông minh, anh biết chữ, cũng biết đọc khẩu hình, xét cho cùng thì anh cũng chỉ là một đứa nhỏ trong cơ thể người trưởng thành mà thôi.
Một đứa nhỏ, người khác không nên quá nghiêm khắc.
Hướng Thanh Lam nở nụ cười với Thanh, nụ cười thật sạch sẽ tươi mát, cũng thật trong suốt, trong ánh mắt tuyệt đối không có chê cười, làm cho Thanh chậm rãi an tâm trở lại.
'Đừng để ý!' Môi của cô khép mở, tuy không có thanh âm, nhưng cô biết Thanh sẽ hiểu cô nói gì.
"Ừ." Gật nhẹ đầu, lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, anh không biết bọn họ, cho nên không quan tâm bọn họ nghĩ gì, chỉ có Hướng Thanh Lam, cô gái đã nhặt được anh, hiện tại cô là duy nhất đối với anh.
Thân nhân duy nhất, chị gái duy nhất.
Hướng Thanh Lam kéo Thanh đi vào một cửa hàng quần áo, bên trong có đồ tốt, có đồ bình thường, tất nhiên cũng có đồ hơi kém một chút.
Nắm chặt túi xách, cô ngẩng đầu, thấy được ánh mắt kinh diễm của người bán hàng trẻ tuổi xinh đẹp lộ ra với Thanh. Quả thật khi Thanh không nói lời nào, cho dù chỉ đứng yên một chỗ cũng khiến người khác không thể bỏ qua được, diện mạo của anh quá mức tuấn mỹ, hơn nữa dáng người lại không khác gì người mẫu, quả thật rất có tư chất khiến mọi người phải ngắm nhìn.
Nhưng đây cũng chỉ là trong tình huống anh không nói lời nào.
Chương 23: Quần áo
"Chị ơi, mình ở trong này làm gì? Em muốn về nhà, chỗ này không vui." Thanh nhíu mày một chút, không thích ánh mắt những cô gái này nhìn anh, luôn cảm giác nó giống như ánh mắt của anh lúc nhìn thấy chân gà vậy, nhưng anh không phải là chân gà, cũng không thích làm cho người ta ăn. Anh không vui nhếch môi.
Những lời này ngữ khí thiên chân trẻ con, lại nói ra bởi một âm điệu trầm thấp, thật sự cảm giác có chút kỳ quặc.
Mấy cô gái bán hàng vừa nghe thấy anh nói thì sắc mặt cứng đờ, có chút không dám tin nhìn người trước mắt, rõ ràng ngoại hình không thua kém bất kì ngôi sao nào, thật không thể nghĩ tới người tuấn mỹ như vậy đầu óc lại có chút vấn đề.
Một kẻ ngốc dù đẹp trai đến mấy, thiết nghĩ, cũng không có người dám thích anh ta.
Đẹp trai cũng không thể biến thành cơm ăn, một người nam nhân trẻ tuổi, đẹp trai lại nhiều tiền mới là người các cô hằng ao ước.
Thế nên ánh mắt kinh diễm hâm mộ ban đầu lúc này lại là biến thành đồng tình cùng chế giễu. Thật sự đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy lại là của một kẻ ngốc.
Hướng Thanh Lam nắm tay Thanh chặt hơn một chút, cô nở nụ cười chua xót, người ta đều phải biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao? Cô không muốn mang Thanh đi ra ngoài lần nữa để anh phải chịu những ánh mắt đồng tình trào phúng này, lòng cô cảm thấy đau đớn, giống như bị kim châm, nhẹ nhàng đâm một chút lại một chút.
Hướng Thanh Lam nhìn về phía Thanh, chỉ thấy anh mím chặt môi, sườn mặt tuấn mỹ trở nên lạnh lùng vài phần. Cô nắm chặt tay anh, kéo anh đi vào phía trong cùng của cửa tiệm, cô chỉ đủ tiền mua đồ ở chỗ này.
Mấy người bán hàng vẻ mặt thờ ơ, xem quần áo cũng đủ biết họ chỉ là người bình thường, chẳng thể mua được thứ gì đắt tiền. Hướng Thanh Lam cũng không để ý, cô chỉ muốn mua cho Thanh một ít quần áo, hơn nữa mua đồ xong còn phải đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, cô muốn biết anh rốt cuộc bị làm sao, tại sao lại trở thành như thế này, trí nhớ trước kia của anh đã đi đâu vậy.
Rất muốn biết, cho nên những việc ở nơi này cô không thể để tâm suy nghĩ hơn được nữa.
Hướng Thanh Lam chọn vài bộ quần áo, không đắt tiền nhưng trông cũng khá ổn, cô mua nguyên cả một bộ: áo khoác, áo sơ mi, quần, giầy đều mua cả.
Cô chỉ về phía gian thay đồ, sau đó đưa quần áo cho Thanh, nhẹ nhàng cười, tươi cười tựa như gió mát, phá lệ động lòng người.
'Đi thay đi.' Môi cô động động.
Gật nhẹ đầu, Thanh ôm chặt quần áo vào lòng, không biết vì sao đôi mắt cảm thấy trướng trướng, khó chịu cực kì. Anh mím chặt môi đi về phía phòng thay đồ, có chút bóng ma dừng ở trên sườn mặt, dường như có thể nhìn đến nơi đáy mắt kia đột nhiên hiện lên vài phần trong trẻo.
Chương 24: Người cùng xuất hiện
Đóng cửa lại, chiếc gương trong phòng thay đồ phản chiếu ra hình ảnh một nam tử dung mạo tuyệt luân, anh có ngũ quan lập thể của con lai, môi tuy mỏng lại hoàn mỹ vô cùng, chiếc cằm đường cong lưu sướng, nhưng đẹp nhất vẫn là cặp mắt màu xanh lục kia, ở nơi này nó là cực kì hiếm thấy... Tự hỏi vì sao một nam tử có diện mạo xuất sắc như vậy, trong đôi mắt lại chất chứa quá nhiều mê mang?
Cúi đầu, anh nhìn bộ quần áo trong lòng, khóe môi cong lên, đây là quần áo chị mua cho anh. Đã bao lâu rồi chưa được mặc một bộ quần áo mới, anh cũng không nhớ rõ nữa, nhưng là, chẳng phải bây giờ đã có rồi sao?
Anh xoay người về phía gương, nhanh chóng thử bộ đồ mới.
Hướng Thanh Lam lại chọn thêm vài thứ, cho dù đây là khu đồ rẻ nhất, nhưng đối với cô mà nói vẫn là quá cao. Nhưng người nam nhân cô nhặt được kia chỉ có hai bàn tay trắng, cô không thể chỉ mua cho anh một bộ được.
Lúc này ngoài cửa lại có người đi vào, cô nghe được nữ phục vụ nói 'hoan nghênh quý khách'. Hơi nở nụ cười một chút, đãi ngộ thật đúng là khác biệt. Nhưng cô cũng không muốn để ý đến những việc nhỏ nhặt ấy làm gì, tiếp tục chọn quần áo, ngón tay ngừng lại một chút, cô đang nghĩ nếu Thanh mặc mấy bộ này, nhất định sẽ vô cùng tuấn mỹ.
Dáng người của anh vốn rất đẹp, có lẽ do thời gian dài không được ăn uống đầy đủ nên mới gầy một chút thôi.
Mà lúc này cô đang quay lưng về phía cửa, hiển nhiên không biết người vừa mới đi vào là ai.
Cung Như Tuyết thân mật kéo tay Tô Triết Thác bước vào trong cửa hàng, đây là nơi cô thường xuyên ghé đến. Nhìn chỗ gần cửa nhất, đó là khu VIP của quán này, giá trị quần áo đương nhiên không phải một từ 'đắt' là có thể hình dung.
"Thác, mình vào đi thôi." Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, đối với những ánh mắt hâm mộ kia cảm thấy cực kì đắc ý, bởi vì, nam nhân này là của cô. Một người thành công đến như vậy, là của cô, Cung Như Tuyết.
Hơn nữa, cũng chỉ cô mới xứng đôi với anh.
"Ừ." Nam nhân thản nhiên lên tiếng, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi môi hơi mím lại khiến anh trông càng có vẻ lạnh lùng. Tùy ý để Cung Như Tuyết kéo tay, anh nheo lại hai mắt, thật ra, anh chưa có ý muốn mua quần áo, quần áo của anh cực kì nhiều, nhiều đến mức anh vẫn chưa mặc hết, chẳng qua nếu cô muốn thì anh cũng không có lý do cự tuyệt.
Ai bảo anh yêu cô cơ chứ.
Cung Như Tuyết kéo tay Tô Triết Thác đi đến khu trước mặt, cô xem từng bộ lại từng bộ tây trang. Nơi này có rất nhiều, đều là hàng chế tác thuần thủ công của Italy, đương nhiên giá của nó cũng không thể thấp được.
Tay cô xuyên qua từng bộ quần áo, cuối cùng chọn ra một bộ có màu xanh đen, thử so ở trên người anh một chút, tươi cười rất vừa lòng. Ánh mắt Tô Triết Thác hơi trầm xuống, động tác này một cô gái khác cũng từng làm cho anh, chẳng qua, tươi cười của cô chỉ để trong ánh mắt.
Tại sao... Tại sao lúc này anh lại nhớ tới cô ấy, cô gái đã rời đi anh từ lâu?
Chương 25: Hai con dê béo
Cô ấy thực yêu anh, anh biết, nhưng trước kia anh luôn cho rằng điều đó là đương nhiên. Không như bây giờ, rõ ràng đang ở cạnh người mình yêu, sao lòng anh lại ngoài ý muốn nhớ tới một cô gái khác?
"Thác, anh thấy bộ này thế nào, rất đẹp phải không?" Cung Như Tuyết so đồ trên người nam nhân rất lâu, nghĩ đến lúc anh mặc nó vào mà không khỏi cười tươi như hoa, nhưng ánh mắt của cô cũng hơi trầm xuống một chút. Đây chỉ là bộ thứ nhất mà thôi, về sau toàn bộ quần áo của anh sẽ do cô mua, cô muốn xóa bỏ sạch sẽ dấu vết người kia còn lưu lại.
Cô không thích anh mặc quần áo cô ta mua, không chịu nổi căn phòng cô ngủ có mùi hương cô ta lưu lại. Dù đã thay đổi toàn bộ đồ đạc nơi đó, nhưng mỗi khi nhìn đến ngăn tủ quần áo của anh cô vẫn cảm thấy khó chịu cực kì. Đúng vậy, cô là kẻ thứ ba, nhưng rất nhanh thôi, cô sẽ trở thành vợ anh, tuy rằng hiện tại anh vẫn chưa có ý muốn lấy cô.
Thiếu đi một người tên là Hướng Thanh Lam, quan hệ của bọn họ chuyển từ mờ ám sang quang minh chính đại, nhưng là, anh vẫn đối xử với cô y như vậy, không tiến triển thêm một chút gì. Anh vẫn rất chiều cô, nhưng với cô vẫn chưa hề đủ.
Cô muốn nhiều hơn nữa, càng nhiều càng nhiều mới được.
Nhưng anh lại ngày càng khó hiểu, nghĩ đến đây, ánh mắt cô không khỏi hiện lên vài phần thâm trầm.
"Này cô, gói bộ đồ này lại cho tôi." Cung Như Tuyết xoay người, che dấu toàn bộ ẩn ý trong ánh mắt, sau đó cười ôn nhu với Tô Triết Thác như một người vợ nhu mì.
"Thác, chúng mình mua nó được không? Nhất định anh mặc vào sẽ rất đẹp."
Hiện tại cô đã chăm sóc anh như một người vợ thật sự, mà cô cũng sẽ mau chóng thay thế được vị trí của người kia, trở thành cô gái đứng bên cạnh anh, không phải là bồ nhí của anh.
"Em muốn làm thế nào thì cứ làm." Ánh mắt nam nhân hơi ngưng lại, rõ ràng không có nhiều hứng thú với việc này.
Tô Triết Thác nhìn chằm chằm bộ quần áo đang so trên người mình, đáy mắt lạnh lùng đi vài phần. Anh không thích những việc như thế này, hơn nữa quần áo của anh cũng quá nhiều, với anh mà nói thêm một bộ hay thiếu một bộ cũng không có gì khác nhau, chỉ là nếu cô muốn làm, vậy thì tùy cô.
Cung Như Tuyết nở nụ cười, xoay người lại bắt đầu chọn quần áo. Mấy cô gái bán hàng hâm mộ nhìn cặp tuấn nam mỹ nữ này, thỉnh thoảng lại ân cần giới thiệu mấy mẫu mã mới nhất. Tất nhiên rồi, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đây là hai con dê béo, cho nên nhất định phải phục vụ thật tốt, nhổ được càng nhiều lông lại càng hay.
Bởi vì, bộ lông này được làm bằng vàng.
Hướng Thanh Lam chọn vài bộ quần áo, đều là hàng đã qua tay, không đắt nên tất nhiên cũng không đẹp được, nhưng cô cũng chỉ đủ tiền mua mấy thứ này. Xoay người, vừa nhấc ánh mắt lên đã nhìn thấy hai người đứng cách đó không xa. Cô vội vàng lấy tay che miệng, cắn chặt môi, thật lâu mới cảm giác được đau đớn, ôm chặt mấy bộ quần áo trong lòng không ngừng run rẩy.
Tựa như lá úa giữa trời thu, nháy mắt sẽ rơi rụng.
Không thể nghĩ được sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, cô cười chua xót lắc đầu, không có giọng nói sẽ không cần che miệng lại, cô đâu còn khả năng phát ra tiếng kinh hô gì.
Buông tay xuống, cô thất thần nhìn hai người phía trước, quả nhiên là tuấn nam mỹ nữ, nam nhân chăm chú nhìn cô gái, mà cô gái lại đang ôn nhu so quần áo ở trên người anh.
Thật sự, rất đẹp đôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK