Hắn ta đang sợ hãi, điều đó cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra được. Quả nhiên, chỉ có Hướng Thanh Lam mới có thể khiến anh ta trông giống một người bình thường.
Arthur siết chặt nắm đấm, thân thể hơi run run. Anh nheo mắt đánh giá căn phòng này lần nữa, dường như có thể mơ hồ thấy được hình bóng đơn bạc của cô gái kia. Thì ra bọn họ đã có với nhau một đứa bé, chỉ là, khi anh vừa biết đến sự tồn tại của nó, nó đã vĩnh viễn rời anh mà đi.
Uông Tiểu Lam... Hai tay cô ta dính đầy tội ác, tất cả đau khổ đều là từ cô ta mà ra.
Vươn tay bóp chặt lấy cổ của Uông Tiểu Lam, đôi mắt anh không ngừng toát ra thù hận. Anh muốn cô ta chết, anh muốn tất cả những kẻ dám làm tổn thương Lam phải chết, anh muốn, tự giết chính mình.
"Lão đại!"
"Chủ nhân!"
"Tiểu Lam!"
Ba người đồng thời hô to, mà Uông Tiểu Lam chỉ thản nhiên mỉm cười. Rốt cuộc thì cô cũng được giải thoát. Chết trong tay người này, có lẽ cũng là một ân huệ. Đương nhiên, cô sẽ có cả Y Nhược chôn cùng. Cô gái kia, chắc chắn còn thê thảm hơn cô gấp bội.
"Chủ nhân. Hướng tiểu thư không sao cả, ngài đừng quá xúc động." Ngân Táp đột nhiên kéo tay Arthur ra, mà Fred cũng nhanh chóng chạy tới, đứng chắn trước mặt anh.
Dường như cũng hiểu được mình đang quá mất bình tĩnh, Arthur thở mạnh một hơi, sau đó quay lưng bước nhanh ra ngoài.
Từng cơn gió lạnh thổi đến, với anh dường như quá mức khắc nghiệt, không chỉ với thân thể, mà còn từ tận sâu trong đáy lòng.
Fred và Ngân Táp chậm rãi theo sau, cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với Arthur, chỉ sợ sẽ làm anh mất hứng.
"Ngân Táp, tại sao chủ nhân không đi tìm Hướng tiểu thư? Rõ ràng đã biết sự thật rồi, tại sao không nhanh tay cướp cô ấy về?" Fred nhỏ giọng hỏi Ngân Táp, mà Ngân Táp cũng chỉ biết nhìn anh lắc đầu.
Arthur đột nhiên xoay người, đáy mắt không còn cảm xúc, anh trầm giọng trả lời Fred, hoặc là nói, đang cố trấn an chính mình, "Bọn họ chắc chắn đã về Trung Quốc, hơn nữa Tô Triết Thác sẽ không để tôi dễ dàng tìm được cô ấy. Hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn giấu cô ấy đi, tôi không thể khinh địch đánh động hắn được, không thể..."
Fred giật mình nhìn Arthur, hiển nhiên không nghĩ rằng anh lại nghe được mấy lời lảm nhảm của mình. Nhưng dù sao lão đại cũng nói rất có lý, quả nhiên không phải là người tầm thường, ở giờ phút này lại vẫn có thể suy xét thấu đáo đến vậy.
"Fred, giúp tôi điều tra xem đứa bé hiện đang ở đâu. Nếu tìm được rồi, hãy đem nó về đây đi, tôi muốn được nhìn nó một lần cuối cùng." Trầm mặc hồi lâu, Arthur mới đủ quyết tâm để nói ra những lời này. Mất con là nỗi đau quá lớn với anh, anh sợ phải đối mặt với nó, bởi vì, anh biết Lam sẽ không tha thứ cho mình.
Fred nhẹ nhàng gật đầu, không cần lão đại phân phó anh cũng sẽ làm việc này. Cốt nhục của ngài, dù sống hay chết cũng vẫn là tiểu chủ nhân của lâu đài Hoài Thụy, vậy nên, trở về đây là điều chắc chắn.
"Ngân Táp, cậu đi về trước đi, đợi Fred trở về chúng ta sẽ cùng đi Trung Quốc." Anh đưa lưng về phía Ngân Táp, hơi phất tay lên ý bảo cậu rời đi. Lúc này đây, anh chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Anh ngăn cản mọi người tiếp cận, cự tuyệt mọi người quan tâm, bởi vì, anh muốn tự trừng phạt chính mình.
Ngân Táp cúi người chào Arthur, phức tạp liếc nhìn anh lần nữa, sau đó mới xoay người rời đi. Mọi việc diễn ra quá mức đột ngột, chủ nhân cần có thời gian để tiếp nhận tất cả, đồng thời suy tính cho kế hoạch sau này. Không chỉ tìm về Hướng tiểu thư, mà còn khiến Tô Triết Thác phải đau khổ trả giá.
Dám tính kế chủ nhân của bọn họ, tuyệt đối sẽ chẳng sống được ngày lành.
Arthur ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh lạnh lẽo phía xa, đáy mắt dường như có muôn vàn trống vắng cùng đau khổ.
"Lam, em đừng sợ, anh sẽ tới đón em rất nhanh thôi. Về sau chúng ta sẽ không chia lìa nữa." Nhất định sẽ không, anh hứa!
Ngân Táp nặng nề mở cánh cửa phòng thí nhiệm, lúc này mới nghĩ ra có một đứa bé đang đợi mình trở về chăm sóc. Vội vàng chạy đến lồng giữ ấm, thấy cô bé vẫn hít thở đều đều, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cũng may cậu cứu nó kịp thời, nếu không để thêm một vài giờ nữa, đứa bé yếu ớt này sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
...
Trong khoang VIP của một chuyến bay đang trở về Trung Quốc, Tô Triết Thác cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hướng Thanh Lam, giúp cô thoải mái tựa vào ngực mình. Có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều, từ khi sinh đến bây giờ, cô vẫn mê man không tỉnh lại.
Anh dùng ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt gầy yếu của cô, nỉ non nói, "Lam Lam, chúng ta đang trở về Trung Quốc rồi, anh hứa từ nay sẽ không ai làm tổn thương em được nữa. Chúng ta sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc, sẽ có những đứa con thật xinh đẹp, chỉ cần... Em vĩnh viễn quên đi kẻ bạc bẽo kia."
Anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên đôi môi tái nhợt của cô, ánh mắt chứa ngàn vạn nhu tình. Thực ra mất đi đứa bé kia, với anh cũng không hề thoải mái, chỉ có điều, để giữ được Lam Lam ở bên mình, việc tàn nhẫn nào anh cũng làm ra được.
Nói không rõ đây là loại cảm giác gì, có đau xót, cũng có một chút nhẹ nhõm.
Dù sao lúc này đây mọi sự cũng đã rồi, đứa bé mất đi, bọn họ có thể bắt đầu mọi chuyện một cách hoàn hảo nhất. Chỉ cần... Lam Lam cho anh một cơ hội.
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, anh cẩn thận đắp thêm cho Hướng Thanh Lam một chiếc chăn ấm, sau đó mới nói "Mời vào".
Người gõ cửa là một tiếp viên hàng không rất xinh đẹp, cô tới đưa một ly trà nóng cho Tô Triết Thác, ánh mắt thỉnh thoảng như có như không liếc nhìn anh.
Một người đàn ông quá mức hoàn hảo. Đẹp trai, nhiều tiền, lại dịu dàng chung tình với một cô gái. Người xuất sắc như vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã cảm thấy vô cùng hâm mộ, càng hâm mộ hơn, đó chính là cô gái đang ngủ say trong lòng anh.
"Tiên sinh, bạn gái của anh hạnh phúc quá." Cô tươi cười cảm thán, lại để ý thấy nét mặt Tô Triết Thác chẳng lộ ra chút cảm xúc nào có thể gọi là vui vẻ.
Hạnh phúc? Lam Lam mà hạnh phúc ư?
Anh khẽ mỉm cười châm chọc, mà sự châm chọc này, có lẽ dành cho chính anh.
Mất chồng, mất con, mất đi cả giọng nói, cô được hạnh phúc ở điểm nào vậy?
Anh biết, tất cả đau khổ của cô đều bắt nguồn từ anh, anh biết anh có tội, nhưng anh nguyện dùng nửa đời còn lại để bù đắp cho cô gái bé nhỏ này. Anh sẽ cố gắng trả lại tất cả cho cô, từng thứ từng thứ một.
Cầm chén trà lên, đột nhiên, anh lại có một dự cảm chẳng lành. Thoạt nhìn tất cả đều rất thuận lợi, nhưng càng là như vậy, trong lòng anh lại càng cảm thấy bất an.
Arthur Hoài Thụy chăng? Bởi vì chỉ hắn mới có thể khiến anh lo lắng được tới mức này, dù sao người kia cũng không thể lừa bịp lâu lắm.
Khẽ nheo hai mắt lại, anh âm thầm hạ quyết tâm, lần này, nhất định phải thắng hắn bằng mọi giá!
Lam Lam, chỉ có thể là của anh.
...
Bên trong lâu đài Hoài Thụy, có một bóng người cao lớn vẫn yên lặng đứng bên cửa sổ sát đất, ánh mắt lộ vẻ thê lương, dường như trong thiên địa chỉ còn lại mình anh, cô đơn, đau khổ.
"Lam, xin lỗi em..." Không biết đã là lần thứ mấy anh thốt ra mấy chữ này, không phải là 'Lam', thì sẽ là 'Xin lỗi em'.
Nhưng anh biết, không phải một từ xin lỗi là có thể vãn hồi tất cả.
Xa xa có hai người cũng đang đứng nhìn anh, nét mặt vừa lo lắng lại vừa bất lực.
"Lão đại đã đứng đó vài giờ rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?" Fred tuy rằng cũng rất quan tâm đến lão đại, nhưng đôi chân của anh đã lên tiếng phản đối thật rồi. Lão đại tự tra tấn mình ở trong phòng, nhưng bọn anh phải đứng từ bên ngoài nhìn vào đó, lạnh chết đi được.
"Fred, anh đã đón được tiểu chủ nhân về chưa?" Ngân Táp không mấy quan tâm đến nét mặt đau khổ của Fred, cậu ngẩng đầu lên, dường như có chút chần chừ hỏi.
"Không tìm được, bác sĩ nói tiểu chủ nhân vừa sinh ra đã yểu mệnh, mà bọn họ sợ Hướng tiểu thư bị sốc, cho nên đã..." Fred lắc đầu thở dài, anh thật sự lo lắng, lát nữa phải nói điều này với lão đại thế nào để ngài không quá giận dữ.
Dù sao, ngày hôm nay mọi thứ cũng đủ điên cuồng rồi.
Ngân Táp hơi hơi mím môi, trong đầu vừa lóe lên một ý nghĩ, nhanh đến mức khiến cậu không thể không nói ra, "Tiểu chủ nhân... Là con trai hay con gái?" Trước kia cậu chưa từng hỏi Hướng Thanh Lam về giới tính của đứa bé, bởi vì với cậu, trai hay gái cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng lúc này đây cậu thật sự rất tò mò, hoặc là nói, có nho nhỏ hy vọng.
Tiểu Ngoan... Liệu có thể là tiểu chủ nhân hay không? Bởi vì thời gian thật sự rất trùng khớp.
"Bác sĩ nói tiểu chủ nhân là một cậu bé, còn chưa nặng đến hai cân, hơn nữa vì bị sinh non nên cơ thể rất yếu ớt, khó mà sống được..." Fred không biết mình vừa dập tắt chút hy vọng cuối cùng của Ngân Táp, anh chỉ biết kể lại những gì mà bác sĩ đã thông báo với mình.
Ngân Táp thản nhiên gật đầu, quả thật cậu không nên suy nghĩ nhiều, đứa bé kia mới được bảy tháng, ngay cả khi không bị sinh non cũng khó lòng sống được, huống chi đó lại là một đứa bé trai, không có khả năng là Tiểu Ngoan của cậu.
Mà ở một căn phòng khác, lúc này tất cả không gian đều bị bao trùm bởi bóng tối, Y Nhược ngồi co ro trong góc phòng, cơ thể không ngừng run rẩy. Chỉ mới mấy tiếng trôi qua thôi, với cô lại đã dài như cả đời. Bây giờ dù bên ngoài chỉ vang lên một tiếng động nhỏ nhất, cô cũng sẽ kinh hoàng mà nhảy dựng lên.
"Anh ơi, cứu em với... Cha mẹ, cứu con với được không? Con sợ quá..." Cô vùi đầu vào giữa hai chân, không ngừng lẩm bẩm cầu cứu. Đột nhiên, phía ngoài có những tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, cô vội vàng co người lại, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Từng giây từng giây trôi qua, những tiếng bước chân càng lúc trở nên rõ ràng, cô nghĩ mình sắp phát điên rồi, cô thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Lớn tới từng này tuổi, cô chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh thảm hại thế này. Rốt cuộc là làm sao vậy? Không chiếm được thứ gì, ngược lại còn mất đi tất cả.
Cô thật sự rất hối hận, Arthur Hoài Thụy kia rõ rành rành là một tên ác ma, hắn sắp tới đây để giết cô, hắn sẽ đẩy cô xuống địa ngục. Cô không cam lòng, cô còn chưa muốn chết.
Không ngừng hốt hoảng lắc đầu, loại im lặng này, thật sự sắp làm cô phát điên.
Một tiếng đẩy cửa rất nhỏ vang lên, Y Nhược đột nhiên bừng tỉnh, cô sợ hãi mở to hai mắt, nhìn ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào.
'Tách' một tiếng, tất cả ánh đèn đều được bật lên, cô bản năng nhắm mắt lại, đợi đến lúc mở ra, đã có một người đứng ngay trước mặt mình.
Là anh ta! Anh ta đã đến rồi sao? Anh ta định làm gì bây giờ? Y Nhược sợ hãi co người lại, cố gắng dính sát vào góc tường, nhưng điều đó cũng chẳng giúp cô tránh xa Arthur hơn được là bao.
Arthur lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái đang thảm hại ngồi dưới đất, sau đó trầm giọng gọi cô, không có chút cảm xúc nào.
"Y Nhược." Đôi môi mỏng khẽ hé mở, giọng nói lạnh buốt như đến từ địa ngục, khiến Y Nhược vội vàng ôm đầu, chỉ hận không thể ngất xỉu ngay lập tức. Chỉ có điều, đầu óc cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo, đôi tai vẫn nghe được rõ ràng từng lời khát máu của người kia.
"Tôi đã nói rồi phải không? Nếu như cô không phải là Lam, tôi sẽ tự tay giết chết cô."
"Đừng... Thanh, đừng giết em..." Y Nhược không ngừng cầu xin, từng giọt nước mắt bắt đầu hoảng loạn rơi xuống. Có ai cứu cô với được không, cô còn chưa muốn chết, chưa muốn chết.
"Thanh?" Arthur châm chọc cười, "Cô mà cũng xứng gọi cái tên này sao?" Ngón tay anh chậm rãi vuốt ve gò má trắng bệch của Y Nhược, nhìn qua có vẻ vô cùng dịu dàng, nhưng thực chất lại lạnh lùng không độ ấm. Y Nhược cảnh giác nhìn anh, cả người cứng đờ không dám cử động. Cô thật sự sợ rằng, chỉ ngay sau một giây nữa thôi, người này sẽ nổi điên lên mà bóp chết cô không hề do dự.
"Thanh là tên Lam đặt cho tôi, cô vĩnh viễn cũng không xứng gọi nó. Từ nay về sau, tốt nhất hãy gọi tôi là Arthur tiên sinh, hiểu không?" Arthur nhẹ nhàng mỉm cười với Y Nhược, ngón tay từ từ lướt xuống dưới cằm của cô, đáy mắt chứa vô vàn thù hận.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện mình từng hôn cô gái này, thậm chí còn thiếu chút nữa thì lên giường với cô ta, anh liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nheo hai mắt lại, anh nhìn thẳng vào cổ của Y Nhược, nhưng còn chưa kịp làm hành động gì, cô ta cũng đã sợ hãi hét toáng lên một tiếng.
"A..." Y Nhược gào thật to, cô nghĩ rằng Arthur đang định bóp chết cô, cô nghĩ anh ta sẽ dùng dao cắt đứt động mạch cảnh của cô, hoặc là, sẽ dùng những phương pháp còn tàn nhẫn hơn nữa.
Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn, nhất là khi, cô phải đối mặt với một kẻ đáng sợ như thế này. Cuối cùng thì cũng được như mong ước, đôi cô đột nhiên tối sầm, sau đó, lập tức ngất xỉu trước mặt Arthur.
"Hừ!" Arthur hừ lạnh một tiếng, sau đó tháo chiếc vòng cổ ra khỏi người Y Nhược. Đây là món quà anh dành tặng cho Lam, là biểu trưng cho thân phận cao quý nhất của gia tộc Hoài Thụy.
Người khác muốn đeo? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Thoáng nhìn qua cô gái đã bị dọa đến ngất xỉu đang nằm dưới đất, anh không khỏi cong môi bật ra một nụ cười khinh thường.
Muốn chết ư? Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu Y Nhược. Thật ra, tất cả chỉ vừa mới vừa bắt đầu thôi, tôi sẽ dành cho cô một bất ngờ còn lớn hơn nữa. Tin rằng, nhất định cô sẽ thích...
Xoay người ra ngoài, đáy mắt anh lại trở về u buồn chua xót. Mọi người đều nói Arthur Hoài Thụy lạnh lùng vô tình, nhưng anh luôn biết, mình không hề như vậy.
Trái tim anh vẫn có thể vì một người mà trở nên loạn nhịp, linh hồn anh, vẫn có thể vì một người mà nồng đậm bi thương. Trong sinh mệnh của anh, đã từng có một cô gái tốt đẹp như thiên sứ nhẹ nhàng xuất hiện.
Cô cho anh tất cả, anh lại cướp đi từng thứ một của cô.
Bây giờ con đã mất, Tô Triết Thác lại đang chiếm giữ cô, liệu rằng, anh có còn cơ hội để thay đổi mọi chuyện? Lam của anh, anh nhớ cô nhiều lắm...
Từng bước chân nặng nề dẫm nát trên mặt tuyết lạnh lẽo, đáy lòng anh như bị ai đó hung hăng xé mở, từ nay về sau, vĩnh viễn không thể phục hồi.
Về phần Y Nhược? Anh sẽ không để cho cô ta chết, anh muốn cô ta sống không bằng chết, bởi vì giết người với anh thật sự quá dễ dàng. Những kẻ dám làm tổn thương Lam, anh sẽ khiến bọn họ phải nếm mùi đau khổ, nhất là người kia.
Tô Triết Thác!
...
"Làm nhanh lên, chủ nhân không muốn chờ đợi đâu." Một người ám vệ đè thấp giọng, dặn dò một người khác, sau đó cả hai nhanh chóng tiến vào phòng ngủ của Arthur.
"Được." Người kia nhẹ nhàng gật đầu, hắn đến gần Y Nhược, sau đó thoải mái khiêng cô lên vai. Chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, mọi việc đã hoàn thành xong xuôi...
"Cốc, cốc, cốc." Từng tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Tiểu Tây xoa xoa hai mắt, khó khăn rời bỏ ổ chăn ấm áp, chậm rãi bước ra ngoài mở cửa. Đôi mắt cô lúc này vừa sưng vừa đỏ, dường như từ sáng tới giờ vẫn rấm rứt khóc không ngừng. Cô nhớ Tiểu Thanh, cũng cực kì nhớ em bé.
Uông Tiểu Lam nghe thấy tiếng Tiểu Tây rời giường, nhưng cô lại không có ý định thức dậy. Có lẽ, đừng bao giờ thức dậy nữa thì tốt hơn. Chiếc gối đã ướt nhẹp, liệu có ai từng quan tâm rằng, cô cũng vừa mất đi một đứa bé?
Thầm nghĩ im lặng nằm mãi ở nơi này, thứ gì cũng không quan tâm, thứ gì cũng không làm, chỉ có mình cô, chỉ cần mình cô, thế là đủ rồi.
"Ai vậy?" Giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe, khiến chính Tiểu Tây cũng cảm thấy giật mình. Cô miễn cưỡng mở cánh cửa vừa được sửa tốt lúc chiều, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
"Chủ nhân sai chúng tôi tặng cô gái này cho các cô, các cô có thể tùy ý xử lý. Về sau, cô ta chính là người hầu ở nơi này." Nam nhân máy móc truyền đạt mệnh lệnh, xong xuôi, lập tức xoay người rời đi, để lại mình Tiểu Tây trợn to mắt nhìn cô gái đang nằm úp sấp dưới sàn, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra cả.
Chủ nhân tặng người cho các cô? Sao đột nhiên ngài lại làm vậy?
Tiểu Thanh vừa mới đi, cô không muốn ai vào nơi này chiếm mất chỗ của cô ấy hết. Hiện tại hai người đã đủ rồi, cô không muốn có thêm kẻ khác đến quấy rầy cuộc sống vốn ngày càng phiền não của mình.
Tiểu Tây bực mình ngồi xổm xuống, lấy tay đẩy đẩy bả vai của cô gái kia, động tác không hề dịu dàng. Chỉ là, cô đã lắc lư nửa ngày, cô ta vẫn không hề tỉnh lại. Cô buồn phiền vuốt vuốt tóc, cuối cùng cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, cho dù là người hầu cũng không nên để cô ta ngủ ở đây qua đêm phải không?
Thôi được rồi, ai bảo số cô không hay ho, có một người chủ nhân quái dị như vậy cơ chứ, ngài cho thì cô cũng đành nhận. Tiểu Tây gắng sức kéo cô gái dậy, định để cô ta nằm ở giường cũ của Tiểu Thanh, chỉ có điều khi vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô lại không khỏi tức giận buông tay xuống.
"Hừ, cô cứ ngủ ở chỗ này đi nhé, tốt nhất ngày mai tỉnh dậy hãy đông thành một khối băng để tôi được vừa lòng!" Tiểu Tây thở phì phò trở về giường của mình, hai bàn tay siết lại thật chặt. Tiểu Thanh, cô yên tâm đi, tôi sẽ hành hạ cô gái đáng ghét này, trả thù cho cô và em bé.
Phu nhân ư? Thôi đi, bây giờ thân phận của cô ta còn thấp kém hơn cả cô và Tiểu Lam. Người hầu của người hầu, chắc lâu đài này cũng chỉ tồn tại một người như vậy!
...
Sáng hôm sau, Y Nhược mơ màng tỉnh giấc, luôn cảm giác có người đang kéo mạnh mái tóc của mình. Là ai to gan như vậy, dám phá vỡ giấc ngủ của Y Nhược này?
Mà không đúng, sao chiếc giường mềm mại mọi khi lại trở nên cứng rắn thế nhỉ, lại còn rất lạnh nữa, ngay cả chăn cũng không có. Chẳng lẽ cô đã đá nó rơi xuống dưới rồi?
Vươn tay muốn kéo chăn lên ngủ tiếp, nhưng sờ soạng nửa ngày, cô lại chẳng túm được gì cả, thậm chí cô còn phát hiện chiếc giường này ngay cả gối đầu cũng không có.
Không có gối???
Y Nhược giật mình mở to hai mắt, khủng hoảng nhìn hai gương mặt âm trầm đang ở ngay bên cạnh, dường như đã chờ cô tỉnh lại thật lâu.
"Tôi đã nói rồi mà, làm vậy cô ta mới chịu tỉnh dậy." Tiểu Tây bắt chéo hai tay ở sau lưng, cực kì cao ngạo nhìn xuống Y Nhược, ánh mắt hoàn toàn không có tôn kính và sợ hãi như xưa.
"Phu nhân vô cùng cao quý của tôi ơi, mời cô dậy thay quần áo đi, đến giờ người hầu phải làm việc rồi ạ." Tiểu Tây cầm bộ quần áo cũ trên giường nhét vào tay Y Nhược, thứ này là của Tiểu Thanh, đưa cho cô ta mặc cũng coi như nể tình.
"Tôi... Cô..." Y Nhược nghẹn họng nhìn Tiểu Tây, hồi lâu cũng chẳng nói được câu nào hoàn chỉnh. Cái gì mà quần áo, cái gì mà người hầu??? Cô thật sự chẳng hiểu gì hết.
Uông Tiểu Lam liếc nhìn Y Nhược, khóe môi kín đáo cong lên. Arthur Hoài Thụy quả nhiên là độc ác, khiến cho hai kẻ thế thân từ nay lại phải ở chung với nhau. Thật ra, cô cũng thấy tiếc nuối cho cô ta đấy, người hầu của người hầu, nghe mới thê thảm làm sao.
"Hahaha..." Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy buồn cười, càng buồn cười hơn nữa chính là nét mặt lúc xanh lúc trắng của Y Nhược.
"Mặc vào đi, không làm việc thì sẽ không được ăn cơm đâu!" Tiểu Tây lạnh lùng cảnh cáo một tiếng, sau đó ra ngoài đầu tiên, nhìn ra cũng có vài phần khí thế.
Y Nhược cắn chặt môi, không ngờ lại có ngày mình phải làm công việc này để kiếm ăn. Nhưng mà, nhục nhã đến mấy thì cũng tốt hơn là bị giết. Giữ được núi xanh, sợ gì không còn củi đốt?
"Cô còn không thay nhanh lên, ngồi đó thừ người làm gì nữa?" Tiểu Tây xoay người, lạnh lùng uy hiếp. Cô ta tưởng mình còn là phu nhân của nơi này chắc, thôi đi, bị chính chủ nhân sai người đưa tới đây, cả đời cũng đừng nghĩ đến việc đổi vận.
Y Nhược siết chặt tay, cố gắng hạ quyết tâm đứng dậy mặc bộ quần áo xấu xí kia vào. Sống tới từng này tuổi, cô chưa từng bị thiệt thòi đến vậy. Thậm chí cha mẹ ở nhà vẫn đang mong tin cô, nghĩ cô được sang Anh làm phu nhân cao quý...
Anh à, hiện giờ anh có tương lai rộng mở, nhưng em thì sao, anh có từng nghĩ đến không? Cầu xin anh trả lại Hướng Thanh Lam cho kẻ điên kia đi, nếu không đứa em gái này sẽ chết gục ở đây vì vất vả tủi nhục mất.