"Cảm ơn anh." Cung Như Tuyết ngượng ngùng bước ra ngoài phòng khách, thiếu tự nhiên cảm ơn Vũ Văn Thần. Dù trước đây quan hệ của bọn họ có tồi tệ cỡ nào, hôm nay anh ta cứu cô một mạng, cô cũng không đến nỗi mặt dày mà làm lơ như không biết.
"Cung tiểu thư, làm phiền cô nói rõ một chút, tại sao cô lại xuất hiện ở trong này?" Vũ Văn Thần hiển nhiên không thèm để ý đến lời cảm ơn của cô, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Chuyện cô ta về nước anh biết, chuyện cô ta muốn nối lại tình xưa với Thác anh cũng biết, nhưng chẳng phải Thác đã từ chối thẳng thừng rồi sao? Hiện tại trong lòng Thác chỉ có mình Hướng Thanh Lam, điều này một kẻ mù cũng nhìn ra được. Khoan chưa nói đến việc cậu ta không muốn tìm cô gái khác, mà ngay cả khi muốn tìm cô gái khác, anh cũng không thể tin rằng đó lại là Cung Như Tuyết.
Cung Như Tuyết cắn môi, hai tay nắm chặt vạt áo, vừa xấu hổ lại vừa oan ức, "Tôi không biết, vừa tỉnh dậy tôi đã thấy mình ở trong này rồi!" Cô cũng có lòng tự trọng, tuy thật lòng muốn quay lại với Tô Triết Thác, nhưng còn chưa tới mức không có anh ta thì không sống nổi, tại sao Vũ Văn Thần lại nhìn cô như thể chính cô là người đã quyến rũ bạn tốt của anh ta lên giường vậy?
"Cô không biết?" Vũ Văn Thần thiếu kiềm chế cao giọng hỏi, "Cô không biết thì ai biết?"
"Tôi thật sự không biết." Cung Như Tuyết liên tục lắc đầu, "Rõ ràng hôm qua tôi đã về phòng khách sạn, sau đó tôi đi ngủ, sau đó..." Tôi tỉnh lại ở đây, Cung Như Tuyết nức nở thanh minh.
Vũ Văn Thần lần này trầm mặc, anh tựa lưng vào sô pha, lần lượt xâu chuỗi các sự việc, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Chẳng lẽ... Là hắn ta?
"Cậu đang nghĩ cái gì?" Không biết Tô Triết Thác đã đứng sau Vũ Văn Thần từ khi nào, tay cầm một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt nhẹp dán vào vầng trán cao ngạo, trông cuồng dã gợi cảm đến lạ thường. Đôi môi mơi mím lại, anh sắc bén nhìn Vũ Văn Thần, giọng nói trở nên nguy hiểm, "Cậu nghĩ là ai?"
"Tôi..." Vũ Văn Thần khó khăn nhấp môi, nửa ngày sau mới dám nói ra một cái tên.
"Arthur Hoài Thụy."
Đúng vậy, có thể đưa Thác vào hoàn cảnh thảm hại thế này, ngoài người kia thì còn là ai được nữa? Chỉ có điều, "Tại sao hắn lại làm như vậy?"
Nếu như muốn báo thù cho Hướng Thanh Lam, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn một phương pháp tàn nhẫn hơn. Nhưng nếu đơn giản chỉ là muốn tiêu diệt tình địch, làm thế này có phải quá thừa thãi rồi không?
Tô Triết Thác cười lạnh một tiếng, nhưng rất nhanh, khuôn mặt của anh chợt trở nên cực kì tái nhợt. Dường như vừa nghĩ tới chuyện gì quan trọng, anh siết chặt hai tay, sau đó mở cửa chạy nhanh ra ngoài, ngay cả Cung Như Tuyết đứng ngay gần đó cũng không thèm liếc mắt một cái.
"Thác, cậu đi đâu vậy?" Vũ Văn Thần còn chưa kịp khuyên giải Tô Triết Thác nên bình tĩnh một chút, cậu ta đã biến mất khỏi phòng như một cơn gió lạnh. Lấy tay xoa xoa chân mày đang nhíu chặt, anh không nhịn được thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng bất lực với những việc vốn không phải của mình này. Quay sang nhìn Cung Như Tuyết, anh cũng coi như có chút quan tâm dặn dò, "Cung tiểu thư, cô cứ ngồi đây một lúc đi, lát nữa tôi sẽ trở về."
Nói xong, anh cũng không quan tâm cô ta có đồng ý hay không, vội vàng đuổi theo Tô Triết Thác. Có trời mới biết, những ngày gần đây anh mệt mỏi tới mức nào, làm bạn của Tô Triết Thác quả thực là không hề dễ chịu.
...
Tô Triết Thác tức giận đẩy tung cánh cửa cũ nát, nét mặt hung ác như sẵn sàng giết chết bất cứ kẻ nào dám cản đường. Nhưng lần này thật ngoài ý muốn, không có ai cản anh, thậm chí Ngân Táp và Fred còn quy củ đứng một bên, tủm tỉm cười.
Arthur khép laptop lại, ngước mắt lên nhìn người đàn ông vừa mới xông vào. Mái tóc ướt nhẹp, ánh mắt đục ngầu, quần áo còn hơi xộc xệch, chậc chậc, dường như buổi sáng hôm nay của hắn ta không được tốt lành lắm thì phải.
"Xin hỏi Tô tiên sinh có chuyện gì vậy?" Anh tựa vào sô pha, bắt chéo đôi chân thon dài, phong thái vô cùng nhàn nhã.
"Arthur Hoài Thụy, tất cả đều là mày làm phải không?" Tô Triết Thác tới gần anh, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo làm người ta phát run, chỉ có điều người ngồi trước mặt, ngay cả mí mắt cũng chưa nháy một cái.
"Anh đã biết cả rồi, còn đến hỏi tôi làm gì?" Arthur hơi mỉm cười, ánh mắt có chút đùa cợt nhìn Tô Triết Thác. Trận chiến này hắn thua, thua thảm hại, ngay cả một cơ hội xoay người cũng không có. Nghĩ đến điều này, tâm trạng của anh nháy mắt trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
"Arthur Hoài Thụy, được, được lắm!" Tô Triết Thác giận quá hóa cười, không thể tin nổi gã này lại có thể bỉ ổi đến vậy, anh còn nghĩ rằng hắn ta sẽ cao thượng hơn thế một chút cơ đấy.
"Arthur Hoài Thụy, mày nghĩ Lam Lam có thể thích một kẻ không từ thủ đoạn như mày hay sao? Nếu cô ấy biết mày lợi dụng Cung Như Tuyết để trả thù tao, cô ấy còn nghĩ mày là 'Thanh lương thiện' của ngày xưa nữa không? Mày nói xem mày và tao khác nhau ở điểm nào? Nói đi, khác ở điểm nào?" Tô Triết Thác càng nói càng cảm thấy tức giận, anh siết chặt hai tay, cố gắng kiềm chế để bản thân không xông lên đấm một quyền thật mạnh vào khuôn mặt giả dối của kẻ đang ngồi trước mặt.
Arthur không để ý cười khẩy một cái, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thản nhiên đáp, "Anh nói đúng, tôi không phải người tốt, tôi có thể vì mục đích của mình mà tính kế tất cả, kể cả anh, kể cả Cung Như Tuyết. Nhưng chúng ta không giống nhau, anh không độc ác bằng tôi, vậy nên anh để vuột mất cô ấy."
"Tô Triết Thác anh biết không? Ngày đó nếu tôi là anh, tôi sẽ không bao giờ để Lam rời khỏi Trung Quốc." Lỡ một bước chân, thành mối hận thiên cổ.
"A, thế cơ đấy." Tô Triết Thác khinh thường cười lạnh, chuyện đã xảy ra rồi, hắn ta bây giờ muốn nói gì chẳng được. Nếu lần đó không phải tại Y Nhược chủ quan ngu ngốc, anh còn phải ở đây dài dòng với hắn ta hay sao?
"Mày nghĩ kế hoạch của mày hay lắm đúng không? Để tao lên giường với Cung Như Tuyết và thế là hết? Nói cho mày biết, đừng có hòng!" Hắn ta nói cho Lam Lam biết thì sao? Anh cứ một mực phủ nhận là được rồi. Mà nếu Arthur có cho Lam Lam xem bằng chứng gì đó, điều này chỉ càng thêm chứng tỏ bản chất bỉ ổi của hắn ta mà thôi, hừ!
"Cô ấy nhìn thấy rồi." Ngay tại lúc Tô Triết Thác tự cho mình một tia hy vọng, Arthur lại lạnh lùng dập tắt. Thời gian như ngừng lại một giây, tất cả đều im lặng, chỉ có ánh mắt trợn lên ngày càng lớn của Tô Triết Thác chứng tỏ anh đang kinh hoảng đến mức nào.
"Arthur Hoài Thụy!" Tô Triết Thác điên cuồng hét lên, "Thằng khốn, tao muốn giết mày!"
Suốt hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ cảm giác bất an và tức giận trong anh lại lớn đến thế. Sao hắn ta dám, tại sao lại có thể để Lam Lam nhìn thấy anh lên giường với Cung Như Tuyết lần nữa? Tổn thương cô ấy phải chịu còn chưa đủ hay sao, hắn ta muốn làm gì, muốn đưa Lam Lam biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh phải không?
Anh mất lý trí xông lên, nện một đấm thật mạnh vào má trái của Arthur Hoài Thụy. Có chút tơ máu trào ra từ khóe miệng, hắn ta không rên một tiếng, chỉ hơi nghiêng đầu, sau đó quay lại đùa cợt nhìn anh.
"Một đấm này là tôi cảm ơn anh." Tao nhã lau khô vết máu, anh nhìn ngón tay của mình, thật sự không nghĩ sẽ có ngày mình chấp nhận chảy máu vì ai đó ngoài Lam, "Cảm ơn anh đã đối xử vô tình với cô ấy, tổn thương cô ấy, để bây giờ, cô ấy thuộc về tôi."
"Hahaha!" Tô Triết Thác đột nhiên cười lớn, "Thật không thể tưởng tượng được đường đường chủ nhân của gia tộc Hoài Thụy lại muốn lấy thứ đồ mà người khác không cần đến thế. Arthur, mày vĩ đại quá!" Đến bây giờ anh đã hiểu rõ ràng, ván bài này anh là người thua cuộc. Nhưng làm sao có thể cam lòng cho được? Tại sao chỉ có anh thiệt thòi thì bọn họ mới được hạnh phúc? Lam Lam là của anh, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể là của anh mà thôi.
Arthur xoay người, đột nhiên nện thêm một đấm, "Đây là vì Lam, đánh mày phản bội." Ngay tại lúc Tô Triết Thác còn chưa kịp phản ứng, Arthur đã lại nện tiếp một đấm, "Đây là vì con của chúng tao, đánh mày độc ác khiến nó không thể bình an chào đời."
"Thật ra tao rất muốn giết mày, tao muốn mày chết, muốn Y Nhược phải chết, nhưng tao đã đồng ý với Lam không làm như vậy. Tao không muốn thấy cô ấy buồn, vậy nên, mày về đi."
Tô Triết Thác ăn đau vuốt vuốt mặt, đầu lưỡi nếm được vị máu tươi ngai ngái. Anh vừa muốn nói điều gì, sau lưng lại cảm nhận được tiếng bước chân rất nhẹ.
Anh biết người đến là ai, nhưng anh sợ phải quay đầu lại. Anh sợ nhìn thấy ánh mắt cô gái ấy không phải nhìn anh, mà là hướng về một người khác. Cao ngạo như Tô Triết Thác, thì ra đứng trước tình yêu cũng vô cùng bé nhỏ. Đến tận khi cô gái ấy ngồi xuống trước mặt anh, lấy khăn tay cẩn thận lau mặt cho anh, anh mới dám khàn khàn lên tiếng.
"Lam Lam."
"Lam Lam, em hãy nghe anh nói, anh bị người khác gài bẫy, anh không hề muốn chạm vào cô ta." Tô Triết Thác căng thẳng giải thích, nhưng điều khiến anh thất vọng là, thái độ của Hướng Thanh Lam từ đầu tới cuối vẫn một mực lạnh nhạt. Nếu cô còn quan tâm đến anh, còn nghĩ đến anh dù chỉ một chút thì chăng phải bây giờ, ánh mắt kia nên chất chứa vài phần tức giận?
"Thác." Hướng Thanh Lam nhẹ giọng gọi anh, thấy mặt anh hơi hơi hốt hoảng, không hiểu sao lòng cô lại có vài phần hụt hẫng. Đã từng, bọn họ mỉm cười nhìn nhau, gọi tên nhau trong hạnh phúc. Nhưng chung quy, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, người mạnh mẽ như anh, đáng ra không nên vì một cô gái bình thường như cô mà bỏ ngang tất cả.
"Thác, xin lỗi anh."
"Xin lỗi vì Thanh đã làm những chuyện như vậy." Lau đi vệt máu cuối cùng trên khóe môi Tô Triết Thác, Hướng Thanh Lam mới đủ dũng khí để nói ra điều này. Chuyện xảy ra gián tiếp là vì cô, vì giọng nói của cô mà Thanh mới làm như vậy. Cô biết chỉ xin lỗi không thì chẳng thể bù đắp được lòng tự trọng đã bị tổn thương của anh, nhưng ngoài điều đó ra, thật sự cô không biết nói điều gì khác.
Tô Triết Thác ngẩn người nhìn cô, không thể ngờ rằng lời đầu tiên cô nói với anh sau một thời gian dài lại là lời xin lỗi.
Cô có lỗi với anh sao? Không phải! Là hắn ta có lỗi với anh, nhưng anh không cần hắn xin lỗi, cũng không cần cô xin lỗi giùm. Lam Lam từ trước đến nay luôn một mực thiện lương, cô chưa từng tổn thương ai, nhưng ngay lúc này đây, cô lại đang cầm một con dao vô hình, cứa vào lòng anh từng nhát từng nhát một.
Trước khi gặp cô, anh không phải là người thế này, anh không dễ dàng đau lòng, cũng sẽ không vì bất cứ ai mà trở nên mất kiểm soát.
Lam Lam khiến anh thay đổi, hay là, tự anh đã thay đổi chính mình? Anh cũng không biết nữa, anh chỉ biết nếu lúc này đây anh buông tay, Lam Lam sẽ không chút do dự mà rời xa anh mãi mãi.
"Lam Lam." Anh nghẹn giọng gọi cô, "Em không thể cho chúng ta một cơ hội khác được sao? Anh yêu em, thật sự rất yêu, rất yêu!"
Một giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống mu bàn tay, anh nghĩ mình đang khóc, anh khóc trước mặt người anh yêu nhất, cũng khóc trước mặt kẻ thù lớn nhất của đời mình. Nhưng thậm chí anh còn không nghĩ được tới điều đó, anh chỉ muốn níu kéo Lam Lam, chỉ cần cô cho anh một cơ hội là đủ rồi. Anh chưa từng nói yêu cô, anh biết trước đây cô luôn mong mỏi được nghe điều đó, nhưng bây giờ thì sao, bây giờ anh nói liệu có muộn quá không?
Hướng Thanh Lam chớp nhẹ hai mắt, đáy mắt thoáng mông lung hơi nước. Anh không nên như vậy, không nên khiến cô phải nhìn thấy anh yếu đuối. Cô sẽ đau lòng, sẽ cảm động, nhưng bất lực lại càng nhiều hơn. Bởi vì cô không thể đáp lại anh, tình yêu cô dành cho anh từng rất đẹp, nhưng chung quy cũng chỉ là quá khứ.
"Xin lỗi anh." Lần này, cô xin lỗi cho chính mình, cô cảm ơn tình yêu của anh, nhưng cô không thể nào đáp lại.
Lòng của cô rất nhỏ, cũng rất ích kỉ, nó chỉ có thể chứa được một người. Cô đặt anh ra ngoài để đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, mà anh, có lẽ cũng đến lúc nên làm điều tương tự.
"Thác, em có thể hỏi anh một điều được không?" Trầm mặc thật lâu, Hướng Thanh Lam đột nhiên lên tiếng. Mà ánh mắt Tô Triết Thác lúc này cũng bình tĩnh lạnh nhạt đến lạ thường, giống như người yếu đuối hồi nãy ở đây không phải anh, mà là một kẻ xa lạ nào đó.
Anh hít một hơi thật sâu, cô muốn hỏi điều gì thì hãy hỏi thật nhanh đi, bởi vì lát nữa khi anh bước chân ra khỏi cánh cửa này, có lẽ, bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại.
"Em muốn biết, con của em, thật sự đã chết rồi sao?" Hướng Thanh Lam nói xong, ánh mắt đã không kiềm chế được run lên một chút. Cô biết hỏi điều này có lẽ là thừa, nhưng không hiểu sao, đáy lòng cô vẫn không thể ngừng nuôi một tia hy vọng.
Tô Triết Thác trầm mặc nhìn cô, cuối cùng cũng chỉ thản nhiên gật đầu, coi như đây là sự trả thù cuối cùng của anh dành cho bọn họ. Chống tay đứng dậy, cũng không nhìn phản ứng của Hướng Thanh Lam thế nào, anh cố gắng đứng thẳng sống lưng, chậm rãi nhích từng bước một.
Vũ Văn Thần đã đợi sẵn ở bên ngoài từ lúc nào, thấy anh ra, chỉ đơn giản thở dài vỗ vai anh vài cái, an ủi nói, "Được rồi, Thác, trả tự do cho cô ấy, cũng trả tự do cho chính cậu đi. Cậu xem, hiện tại Thanh Lam đang rất hạnh phúc."
"Vậy ư?" Tô Triết Thác cười khổ một tiếng, hiện tại cô đang rất hạnh phúc? Như vậy ai có thể nói cho anh biết, hạnh phúc của anh đang ở nơi nào được không?
...
Một tháng sau, ở sân bay.
Tô Triết Thác ngẩng đầu, nhìn chiếc máy bay đã dần biến thành điểm nhỏ nơi chân trời, ánh mắt hiện lên hiu quạnh và mệt mỏi, giống như một người đã bước qua tuổi xế chiều. Anh đứng đây từ rất sớm, nhìn bọn họ cùng đến sân bay, nắm tay nhau, sau đó, biến mất trong tầm mắt.
Arthur Hoài Thụy mang cô rời khỏi Trung Quốc, lúc này đây, đã thật sự rời xa thế giới của anh. Khóe môi nhạt nhẽo cong lên, anh xoay người, ngoài ý muốn thấy một cô gái đứng cách đó không xa. Bọn họ nhìn nhau trong một giây, sau đó, anh bước thẳng lên xe, coi như cô gái kia không hề tồn tại.
Cung Như Tuyết nhìn theo bóng lưng xa cách của anh, nước mắt bất giác hạ xuống từ lúc nào không hay biết.
Vươn tay mơn trớn bụng của mình, cô mang thai, trước kia cô từng hi vọng điều này xảy ra biết bao, nhưng còn bây giờ...
Cố gắng lau khô hai hàng nước mắt, cô chạy chậm đuổi theo Tô Triết Thác, sau đó mở cửa lên xe cùng anh. Tô Triết Thác có thể không cần cô, nhưng đứa bé này, nhất định anh sẽ muốn. Vậy nên cô được phép ở lại bên cạnh anh, nuôi nấng con của bọn họ.
Cô biết về sau anh sẽ lại kết hôn, nhưng cô dâu của anh, tuyệt đối sẽ không là Cung Như Tuyết.
Anh sẽ mang theo hình bóng người nào đó, đi hết quãng đời dài dòng mà buồn chán của mình.
Có lẽ, đây đều là báo ứng của bọn họ.
Hai người ngồi trên xe, khoảng cách chưa đầy một sải tay, cảm giác lại giống như chân trời góc bể. Thời gian qua bọn họ đều nằm mơ, chung quy, đã đến lúc phải tỉnh mộng.