Lúc Hướng Thanh Lam đặt chân xuống Anh quốc một lần nữa, cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp người. Khó nói rõ tâm trạng lúc này là gì, dù sao lần trước rời đi, cô đã quyết tâm không bao giờ trở lại.
"Đang nghĩ điều gì vậy?" Arthur ôm cô vào lòng, hướng theo tầm mắt của cô nhìn về tòa lâu đài, có chút thăm dò hỏi, "Lam luyến tiếc căn nhà đó sao? Vậy để anh làm một nơi tương tự thế trong lâu đài được không?"
"Không cần." Hướng Thanh Lam lắc đầu, cô xoay người ôm lấy thắt lưng Arthur, "Chỉ là, em cảm giác mọi việc không giống thật thôi." Nhận nhiều khổ như vậy, đến khi chân chính có được hạnh phúc, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, cũng có chút chần chờ.
Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên má trái bị nhéo mạnh một cái, cô ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn thấy Thanh đang mím môi nhịn cười. Dường như sợ cô sẽ giận dỗi, anh vội vàng vươn tay xoa xoa gò má ửng đỏ của cô, trêu đùa nói, "Đau lắm không? Biết đây không phải mơ rồi chứ?"
Hướng Thanh Lam gật đầu coi như thừa nhận, thật ra, cô vẫn chưa quen đáp lại anh bằng lời.
"Đi thôi." Arthur kéo tay cô tiến về cổng chính, lại không để ý ánh mắt Hướng Thanh Lam thỉnh thoảng liếc về bờ tường phía xa, mang theo một chút buồn man mác. Cô trầm mặc bước đi, thỉnh thoảng cũng dịu dàng đáp lại anh vài lời, nhưng đa số thời gian vẫn duy trì im lặng.
Bước chân đột ngột dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn cô gái đứng cách đó không xa, cảm xúc có chút ngổn ngang khó tả. Hận không phải, không hận cũng không phải. Người này khiến cô mất đi thứ quý giá nhất, nhưng ngược lại, cô cũng gián tiếp khiến cô ta đau khổ thật nhiều.
Lần này đối diện nhau, với cả hai đều là khó xử.
"Còn đứng đây làm gì?" Đúng lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ, giọng Arthur đã lạnh lùng vang lên.
Uông Tiểu Lam đưa mắt nhìn anh, lại nhìn sang bàn tay nắm chặt của hai người, đáy lòng không khỏi chua xót. Cũng phải thôi, bọn họ vốn nên thuộc về nhau, hiện tại tìm thấy nhau rồi, quay lại đây thì có gì khó hiểu? Cô không sợ anh sẽ xử lý mình thế nào, dù sao, cuộc sống của cô còn điều tồi tệ gì mà chưa phải nếm trải? Nhưng...
"Xin lỗi cô, Hướng Thanh Lam." Từ rất lâu rồi, cô đã muốn nói ra những lời này, trước kia chần chừ chẳng qua là vì muốn giữ lại chút kiêu ngạo cho bản thân. Nhưng gần đây mỗi khi yên lặng một mình, cô sẽ bất giác nghĩ về những chuyện đã qua, sau đó cảm thấy bản thân thực sự nợ người kia một lời xin lỗi.
Cô không nghĩ Hướng Thanh Lam sẽ vì một câu đơn giản này mà tha thứ cho cô, nhưng ít nhất từ nay về sau, cô sẽ được sống thanh thản với lòng mình.
Hướng Thanh Lam khép hờ hai mắt, nghiêng đầu không nhìn Uông Tiểu Lam. Cô không phải người nhỏ mọn, nhưng với hai từ 'Xin lỗi' này, thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
"Em không muốn gặp lại cô ấy nữa." Hãy để cô ấy đi đi thôi, tự do tới nơi nào cũng được. Dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, Uông Tiểu Lam cũng có quyền bắt đầu một cuộc sống mới, tìm hạnh phúc cho riêng mình.
"Được rồi, Lam yên tâm, anh sẽ cho người đưa cô ta đi." Arthur dịu dàng trả lời, giọng nói lại lộ ra mấy phần tức giận. Uông Tiểu Lam, lần này coi như cô ta may mắn. Nếu không phải vì Lam tinh ý nhận ra sát khí quá nặng của anh, nhanh chóng mở lời tìm đường lui cho cô ta, nhất định anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Ôm Hướng Thanh Lam đi về phòng ngủ mới, bỏ lại phía sau tất cả quá khứ u buồn, cùng với, đôi mắt đang ngấn lệ của người nào đó.
...
Tiểu Tây đứng thẳng người, hai tay chống nạnh nhìn cô gái đang chật vật lau sàn phía trước, "Nhớ lau kĩ vào, nếu không tối nay sẽ không có cơm ăn đâu biết chưa?" Cô thấy mình bây giờ có hơi thiếu phúc hậu, đôi khi cũng thật sự lạm quyền, nhưng biết sao được, ai bảo Y Nhược đã gây ra họa trước cơ chứ.
Vậy nên, cô tuyệt đối sẽ không mềm lòng, cô phải lấy lại công bằng thay cho Tiểu Thanh.
Y Nhược nén hận làm theo lời Tiểu Tây, nếu bây giờ người ngoài nhìn vào, ai còn nhận ra đây là cô tiểu thư họ Y xinh đẹp ngày trước? Ở nơi này chỉ có làm việc và làm việc, cô gần như không được nghỉ ngơi, cũng không ai muốn giúp đỡ cô cả.
Cô bưng chậu nước lên, tiếp tục đi lau một chỗ khác, ánh mắt dại ra, dường như đã mất hết sức sống. Chợt từ xa có một giọng nói quen thuộc vang lên, cô giật mình ngẩng đầu, không biết đây là tỉnh hay là mơ. Có người đang gọi cô phải không? Có người gọi cô là Nhược Nhược? Đúng rồi, là mẹ, mẹ đến để cứu cô rồi. Vội vàng đứng dậy chạy ra cổng, không quan tâm Tiểu Tây ở đằng sau cằn nhằn những gì, cô chỉ biết, tự do đang ở cách cô rất gần!
"Nhược Nhược, Nhược Nhược! Tôi muốn gặp con gái tôi, các người mau gọi nó ra đây, nó là nữ chủ nhân của nơi này các người biết không hả?" Eve đứng ngoài cổng chính hét thật to, nhưng đợi hồi lâu vẫn không ai đáp lại.
Bà âm thầm chửi rủa đám người hầu không biết điều, lại càng bực mình con bé Nhược Nhược chỉ lo ăn uống hưởng thụ, bao nhiêu tháng qua, ngay cả một cuộc điện thoại về nhà hỏi thăm bố mẹ cũng không có. Lát nữa gặp, nhất định bà sẽ nghiêm khắc giáo huấn nó một lần.
Đột nhiên có tiếng bước chân chạy lại gần, bà quay người, vốn tưởng sẽ nhìn thấy ai đó ra mở cổng, không ngờ lại là một cô hầu mặt mũi lem luốc.
"Mẹ, mẹ ơi..." Y Nhược chạy đến, đôi tay gầy guộc run rẩy bám vào thành cổng. Khuôn mặt tái xanh dọa người, ánh mắt hõm sâu chảy ra hai hàng lệ.
"Mẹ ơi, cứu con, con chết mất!" Y Nhược run rẩy vươn tay ra ngoài, giọng nói nghèn nghẹn cầu xin vô cùng đau khổ.
"Nhược Nhược?" Eve mở to hai mắt, không thể tin con người khô héo không có chút sức sống này lại là con gái mình. Nhược Nhược của bà vừa xinh đẹp vừa tao nhã, mỗi cử chỉ bước chân đều cao quý hơn người, làm sao có thể biến thành như vậy được? Chẳng phải nó đang an nhàn làm nữ chủ nhân của nơi này sao? Chẳng phải con rể rất yêu nó hay sao? Có ai đến nói cho bà biết, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra được không vậy?
"Mẹ ơi..." Y Nhược trượt người theo khung cửa, mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất. Cô không biết phải nói gì bây giờ, chỉ có thể khóc nấc lên từng tiếng, ai oán mà đau lòng. Bộ dạng bây giờ của cô, người không ra người, quỷ chẳng phải quỷ, bao nhiêu kiêu hãnh đều tan thành mây khói. Đứng trước mặt mẹ, cô cũng rất muốn kiên cường hơn một chút, nhưng khó quá, cô thật sự không làm được.
"Nhược Nhược, sao vậy con? Sao vậy, nói cho mẹ biết..." Nhìn thấy con gái tiều tụy, Eve cảm thấy đáy lòng như bị ai xát muối. Đứa con bà dứt ruột đẻ ra, tìm mọi cách yêu thương chiều chuộng, làm sao người ta lại dám đối xử với nó thế này cơ chứ?
"Mẹ..." Y Nhược vừa muốn kể khổ, cánh tay đã bị ai đó túm lấy, thô bạo kéo ra sau.
"Vị phu nhân này, xin hãy về đi cho, nơi đây không phải chỗ dành cho bà." Fred lạnh lùng nhìn Eve, giọng nói tuyệt đối không giống đang đùa giỡn.
"Tôi muốn đưa con gái về nước, tôi muốn báo cảnh sát. Các người... Các người dám tra tấn nó thành dạng này!" Eve tức giận chỉ tay vào mặt Fred, hận không thể lập tức tiến lên xé xác anh làm trăm ngàn mảnh.
"Lâu đài Hoài Thụy thuộc quyền quản lý riêng của lão đại nhà chúng tôi, cảnh sát của bà có đến cũng không tác dụng gì đâu. Hơn nữa, đây đâu phải tra tấn? Giết người chưa phải đền mạng đã rất may mắn rồi, đừng có không biết điều như vậy." Fred hừ lạnh một tiếng, càng nghĩ càng cảm thấy bực mình. Bà ta tưởng con gái của mình tốt đẹp lắm sao, tưởng cô ta vẫn còn là nữ chủ nhân của nơi này hay sao? Nực cười!
"Giết... Giết người? Nhược Nhược nhà tôi giết người?" Eve không ngờ Fred sẽ nói như vậy, mất một lúc cũng chưa thể hiểu nổi.
"Đúng vậy, cô ta dám cả gan giết tiểu chủ nhân của chúng tôi, cô ta đáng chết lắm!" Fred cay nghiệt đáp.
"Mẹ, mẹ, không phải vậy, con không giết ai hết, đứa bé kia vốn không thể sống nổi. Anh Thác cũng biết mà, mẹ gọi anh Thác đến đây đi, bảo anh cứu con với!" Y Nhược khàn giọng hô to, lại không biết lời này càng khiến Eve thêm hoảng hốt.
"Bà muốn đưa cô ta đi cũng được, nhưng phải giao hết tài sản của Y thị ra đây. Còn không..." Fred mỉm cười tà ác, xẹt tay qua cổ họng, vừa lòng thấy khuôn mặt tái mét của hai người nào đó. Anh chợt cảm thấy thời tiết hôm nay tốt lắm, tâm tình cũng không tệ, có lẽ phải đến thăm Ngân Táp một chuyến mới được.
Đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, Fred tò mò thò đầu vào, không hiểu sao hôm nay Ngân Táp lại đi vắng. Mà thôi, anh vào ngồi chờ một lúc cũng được, nhân tiện tìm xem có loại thuốc hay ho nào không, để lát nữa còn biết đường xin Ngân Táp.
Oa, gì kia vậy? Một đứa bé ư? Ở đâu ra đây một đứa bé xinh đẹp thế này cơ chứ?! Anh cẩn thận ấn má nó một cái, nóng nóng, mềm mềm, đáng yêu quá!
"Cục cưng, gọi chú đi nào, gọi chú~" Anh cười hì hì véo nhẹ cặp má phính đáng yêu của nó, rất muốn nghe nó gọi một tiếng chú. Nhưng dù sao nó cũng còn quá nhỏ, nhép nhép miệng một chút, sau đó ngoan ngoãn ngậm lấy ngón tay của mình.
"Bỏ bàn tay đầy vi khuẩn đó ra khỏi người Tiểu Ngoan." Ngân Táp vừa trở về nhìn thấy Fred liền không vui, nhìn anh ta ngớ ngẩn trêu đùa với Tiểu Ngoan lại càng cảm thấy không vui, đi thẳng qua đoạt đứa bé vào lòng.
"Ê nhóc, chú mày kiếm được ở đâu ra hay vậy?" Fred chỉa chỉa vào Tiểu Ngoan, tò mò hỏi.
"Nhặt được!" Ngân Táp thản nhiên trả lời, đổi lấy ánh mắt trợn to của Fred. Nhặt được, lý do tùy tiện quá thì phải?
"Cho anh ôm một cái được không?" Fred cười hì hì lấy lòng, chỉ có điều Ngân Táp vẫn không thèm để ý, thậm chí còn xoay người đưa lưng về phía anh. Đợi một lúc lâu sau cũng không có gì thay đổi, anh âm thầm bực mình lại không dám biểu hiện ra mặt. Thằng nhóc này được lắm, không cho anh bế phải không? Đợi ngày mai anh mang nó ra ngoài, đến lúc đó đừng hòng đòi lại.
Đã nghĩ là phải làm, ngay sáng ngày hôm sau, tranh thủ lúc Ngân Táp ra ngoài có việc, anh nhanh chóng lẻn vào phòng thí nghiệm bế Tiểu Ngoan đi chơi với mình.
"Ôi chao, sao trên đời lại có đứa bé đáng yêu như cháu nhỉ?" Fred một tay bế Tiểu Ngoan, một tay không nhịn được véo cái má phính phính của nó. Mấy ngày nay trong lâu đài thật sự quá buồn chán, cả chủ nhân lẫn Ngân Táp đều không mấy khi xuất hiện, mà anh cũng chẳng thể suốt ngày ra ngoài tìm mỹ nữ. Vậy nên, có thêm đứa bé này mới thật thú vị biết bao, haha!
Chỉ có điều, anh còn chưa sung sướng được bao lâu, đứa bé đã cựa mình tỉnh dậy, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, sau đó oa oa khóc lớn. Gì vậy, không phải hôm qua rất ngoan hay sao, hay là tại vừa nãy anh nhéo mạnh tay quá?
"Ngoan, không khóc, không khóc!" Anh vụng về dỗ dành, nhưng hiển nhiên chẳng có mấy tác dụng.
Bên trong lâu đài, Hướng Thanh Lam nhắm mắt ngồi trên ghế dựa cũ, cảm nhận chút bình yên thật lâu mới có được.
"Tiểu Tây, gần đây cô sống có tốt không?" Từ khi trở về cô đã muốn gặp lại Tiểu Tây, một phần vì nhớ, một phần vì lo lắng cho cô gái ngốc nghếch này. Nhưng xem ra cô đã lo lắng thừa, Tiểu Tây được lên làm trưởng quản của mấy chục người khác, phong thái chững chạc hơn xưa, cuộc sống cũng vô cùng khấm khá.
"Phu nhân, tôi sống tốt lắm..." Tiểu Tây ngượng ngùng nhìn mũi chân, thực sự không quen cách xưng hô xa lạ như vậy.
"Tiểu Tây, cô có thể tiếp tục gọi tôi là Tiểu Thanh mà, không sao cả." Hướng Thanh Lam mở mắt ra nhìn cô, mỉm cười nói.
"Tôi... Tôi sẽ ngượng ngùng." Tiểu Tây cầm lấy vạt áo, bẽn lẽn đáp. Chuyện Tiểu Thanh đột nhiên trở về, nói chuyện được, hơn nữa còn là nữ chủ nhân của nơi này khiến cô thực sự bất ngờ. Tất nhiên cô vui cho Tiểu Thanh, nhưng lại lo sợ cô ấy sẽ không quan tâm đến một kẻ thấp kém như mình nữa.
"Vậy... Tiểu Thanh này..." Tiểu Tây đang định nói điều gì đó, chợt nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ của trẻ con.
Hướng Thanh Lam giật mình ngồi thẳng dậy, căng thẳng hỏi, "Tiểu Tây, cô cũng nghe thấy phải không?"
Tiểu Tây gật gật đầu, nơi này chỉ có một đứa bé, nhưng không phải Ngân thiếu gia suốt ngày giữ nó ở trong phòng thí nghiệm hay sao, sao lại ra ngoài được?
"Để tôi đi nhìn xem." Vừa lúc cô xoay người định ra ngoài, Fred đã nhanh chân chạy vào trước.
"Thiếu gia Fred, sao cậu lại ôm Tiểu Ngoan?" Hơn nữa còn làm cho cô bé khóc lớn như vậy? Thiếu gia Ngân Táp mà biết, chắc chắn sẽ không để bọn họ được yên.
"Tôi ôm thì sao, nó cũng đâu phải của riêng thằng nhóc Ngân Táp?" Fred bực mình nhìn Tiểu Tây, sống chết mạnh miệng. Con nhóc béo này, lúc nào trong mắt cũng chỉ có Ngân Táp Ngân Táp, không coi anh ra gì cả, thật đáng ghét!
Hướng Thanh Lam đứng lên, nhìn đứa bé đang khóc trong lòng Fred, chợt cảm thấy trái tim đau đớn từng hồi, bởi vì, cô nghĩ đến cục cưng đáng thương của mình.
"Fred, có thể cho tôi ôm một lát được không?"
Fred vội vàng gật đầu, như thoát được gánh nặng giao Tiểu Ngoan cho Hướng Thanh Lam. Cũng không biết cô có phép thuật gì, đứa bé vừa được cô bế đã nín khóc. Nó mở to đôi mắt sũng nước, cánh môi nhỏ xinh không ngừng khép mở, giống như muốn kể khổ với cô vừa rồi mình phải chịu ấm ức lớn chừng nào.
Hướng Thanh Lam vươn ngón tay chạm nhẹ vào ánh mắt hồng hồng của Tiểu Ngoan, nhìn tròng mắt màu xanh lá đậm của nó, không hiểu sao cảm thấy vô cùng quen thuộc. Mà Tiểu Ngoan dường như cũng cảm nhận được điều gì, loạng choạng vươn ra bàn tay bé xíu, cố gắng nắm lấy ngón tay của cô.
"Ngoan, không khóc nữa, không sao, không sao đâu mà..." Hướng Thanh Lam nhẹ nhàng đung đưa cánh tay, nếu con của cô còn sống, có lẽ cũng đáng yêu như vậy chăng?
Fred nhướn người nhìn Tiểu Ngoan, sau đó len lén đánh giá Hướng Thanh Lam, luôn có loại cảm giác rất kỳ lạ. Ánh mắt thật to, lông mi thật dài, khóe miệng lúc nào trông cũng thật nhu nhuận. Hai người xa lạ ở cạnh nhau, tại sao có thể hòa hợp được đến vậy?
"Fred, anh đem Tiểu Ngoan của tôi chạy đi đâu đấy hả?" Ngân Táp mệt mỏi chạy tới, dường như đã tìm thật lâu, mà Fred chỉ biết ngượng ngùng cười cười.
"Suỵt." Im lặng chút đi, Tiểu Tây đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Ngân Táp chớ có nổi giận ở chỗ này. Đúng lúc đó...
"Mọi người đang làm gì vậy?" Arthur bước ra từ phòng làm việc, lần này không chỉ Tiểu Tây, mà ngay cả Ngân Táp và Fred cũng ra hiệu cho anh im lặng.
Tuy thực sự khó hiểu, nhưng anh cũng tự giác bước đi nhẹ hơn, tiến lại gần Hướng Thanh Lam.
Một đứa bé?
Trong lâu đài của anh lại có một đứa bé? Là con của ai vậy?
"Lão đại, đây là Tiểu Ngoan." Fred ậm ờ không biết giới thiệu thế nào cho phải, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, "Ừm, là con gái, do Ngân Táp nhặt được."
Arthur thản nhiên gật đầu, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt trìu mến đang nhìn đứa bé của Hướng Thanh Lam, bất giác mỉm cười. Đã lâu không thấy Lam vui vẻ như vậy, khiến anh thật muốn dùng cỗ máy thời gian lưu lại khoảnh khắc mỹ lệ này.
"Ê nhóc, chú mày có phát hiện ra điều gì không?" Fred vuốt cằm, ra vẻ cao siêu hỏi.
"Điều gì?" Ngân Táp hiển nhiên không quan tâm đến anh, làm cho Fred có chút mất hứng.
"Chú mày không thấy là, Tiểu Ngoan trông rất giống phu nhân hay sao?" Fred nói xong, tự động gật đầu khen ngợi mình một cái.
Ngân Táp sửng sốt, thế này mới nhận ra quả thật hai người có rất nhiều nét tương tự. Chỉ có điều ánh mắt...
"Ngân Táp, cậu tìm thấy cô bé lúc nào?" Arthur cũng thấy nghi ngờ, hoặc là nói, trong lòng anh chưa bao giờ ngừng nuôi một tia hy vọng.
Ngân Táp suy nghĩ một chút, "Ngày tôi trở về từ Trung Quốc, nhặt được cô bé này ở ven đường. Cô bé bị sinh non, có lẽ chỉ được sáu bảy tháng, khi ấy còn chưa nặng tới hai cân."
Sáu bảy tháng? Ở ven đường? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
"Ngân Táp, giúp tôi kiểm tra ADN của Tiểu Ngoan đi." Arthur híp mắt lại, nghiêm túc nhìn Ngân Táp, mà Hướng Thanh Lam cũng ngạc nhiên nhìn anh, không rõ vì sao đột nhiên anh phải làm như vậy.
"Chủ nhân, ý của ngài là?" Ngân Táp chần chừ hỏi.
"Tôi không tin thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy. Tiểu Ngoan xác thực rất giống Lam, mà ánh mắt của cô bé càng không thể lẫn đi đâu được. Mỗi thành viên của gia tộc Hoài Thụy khi còn nhỏ đều có mắt màu xanh lá đậm, khi lớn lên mới dần nhạt màu."
"Tất nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng cho dù kết quả thế nào, tôi cũng sẽ nhận Tiểu Ngoan về làm con gái." Cúi đầu nhìn Hướng Thanh Lam, anh biết cô thực sự thích đứa bé này, nếu đã vậy, chi bằng bọn họ nhận nó làm con gái nuôi, về sau chung sống hạnh phúc, một nhà ba người.
"Nhưng chẳng phải tiểu chủ nhân là bé trai hay sao?" Fred khó hiểu hỏi.
"Cái này thì phải hỏi anh, anh tận mắt nhìn thấy tiểu chủ nhân rồi chứ?" Ngân Táp vặn lại khiến Fred trợn to mắt không nói được nửa lời. Được rồi, anh thừa nhận lúc đó mình làm việc có hơi qua loa, nhưng kể cả như vậy, người ta cũng đâu cần nói dối anh làm gì?
Ngân Táp nhìn vẻ mặt không phục của Fred, cũng không đôi co điều gì thêm, mà tự tự giác trở về phòng thí nghiệm.
Lấy mẫu ADN hiện nay cũng rất đơn giản, chỉ cần quẹt tăm bông vô trùng vào niêm mạc miệng là ổn. Cất kĩ mẫu thu được vào ống nghiệm, cậu quay sang nhìn Arthur và Hướng Thanh Lam, không nhịn được dặn dò trước.
"Chủ nhân, ít nhất phải 24h sau mới có kết quả, ngài đưa phu nhân trở về trước đi. Hơn nữa..." Cậu ngừng lại một chút mới nói tiếp, "Hai người cũng không nên hy vọng quá nhiều!"
Arthur nặng nề gật đầu. Anh biết mình vừa làm trỗi dậy tia hy vọng bé nhỏ trong lòng Hướng Thanh Lam, nếu như kết quả ngày mai thu được không như ý, có thể tưởng tượng ra cô sẽ thất vọng biết chừng nào.
Nhưng quả nhiên trời không phụ lòng người! Buổi chiều hôm sau khi cầm tờ kết quả trên tay, anh không biết mình nên cười hay nên khóc. Giám định gien cho biết anh chính là ba của đứa nhỏ.
Hướng Thanh Lam hiển nhiên không bình tĩnh được như anh, cô ôm chặt Tiểu Ngoan vào lòng, hôn nhẹ lên vầng trán bé bỏng của nó, sau đó nghẹn ngào khóc. Đây là con gái của cô, nó còn sống, đứa con cô vất vả mang nặng bảy tháng rồi sinh non, nó còn sống.
"Thanh, là thật phải không? Không phải em đang mơ đấy chứ?"
Arthur gật đầu, dịu dàng mỉm cười nhìn cô. Cảm ơn trời xanh đã trả lại con gái cho bọn họ, cảm ơn vì đã giúp Lam sống lại lần nữa. Từ nay về sau gia đình anh sẽ có ba người, vậy là đủ, thật sự là rất đủ rồi.
"Lam, con gái của chúng mình xinh quá, rất giống em." Arthur cầm bàn tay bé xíu của Tiểu Ngoan, âm thầm hứa với nó rằng, sau này nhất định anh sẽ đối xử với nó như một nàng công chúa. Tuy quãng thời gian bảy tháng trong bụng mẹ, nó chỉ nhận được tình yêu của Lam, nhưng từ nay về sau, nó sẽ được cả anh và Lam, còn cả Ngân Táp và Fred nữa, yêu thương chăm sóc thật nhiều.
Hướng Thanh Lam chớp nhẹ lông mi, nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng, bất giác mỉm cười ngọt ngào. Tiểu Ngoan thực sự rất xinh, hoặc là nói, vì nó là con gái của cô, nên dù trông nó có như thế nào thì với cô, nó vẫn luôn là thiên thần xinh đẹp nhất.
"Thanh, anh ôm con một lát đi." Hướng Thanh Lam cẩn thận đặt Tiểu Ngoan vào lòng Arthur, nhìn anh vụng về đón lấy đứa bé, trong lòng vừa lo lắng lại vừa buồn cười. Ba và con gái ở cạnh nhau trông thực sự hài hòa, tuy anh tiếp xúc với trẻ con không nhiều, nhưng thời gian còn dài, bọn họ có thể cùng nhau từ từ học.
"Này Ngân Táp, anh vẫn không hiểu, tại sao chú lại tìm thấy Tiểu Ngoan ở ven đường?" Fred nhìn đứa bé trong lòng Hướng Thanh Lam, không nhịn được tò mò hỏi. Không phải Tô Triết Thác trong mắt anh tốt tới mức nào, mà là bỏ mặc một đứa bé sơ sinh ở ven đường, dường như không phải phong cách của hắn.
"Thật ra chúng ta vẫn còn một người để hỏi, bởi vì lúc ấy cô ta cũng vào viện cùng Tô Triết Thác." Ngân Táp hơi mím môi, tự trách mình bây giờ mới nghĩ đến điều này. Trước kia bọn họ chỉ quan tâm đến kết quả điều tra ở bệnh viện và lời nói chủ quan từ phía Tô Triết Thác mà quên mất, thật ra vẫn còn một câu trả lời ngay trước mặt bọn họ, hơn nữa câu trả lời này còn dễ lấy vô cùng.
Hai người hiểu ý nhìn nhau, sau đó đồng thời lui ra ngoài. Gia đình chủ nhân vừa mới đoàn tụ, không nhất thiết phải để ngài nhúng tay vào việc cỏn con này. Sau khi có được câu trả lời xác thực, bọn họ sẽ thông báo cho chủ nhân một tiếng là được.
...
Y Nhược ngồi dưới đất, cô đã không biết nên làm gì bây giờ, ánh mắt dại ra nhìn về cánh cổng chính của lâu đài Hoài Thụy.
Hôm trước sau khi nghe Fred dọa nạt, mẹ của cô tuy có đau lòng con gái, nhưng đại khái cảm thấy cái giá phải trả để cứu cô quá lớn, kể từ khi trở về Trung Quốc đến nay vẫn không thấy tin tức gì qua đây.
Có nên hy vọng không? Hy vọng đây chỉ là một sự chậm trễ? Hy vọng gia đình cô, anh họ của cô sẽ sang đây cứu mình?
Cô không biết nữa.
Liếm cánh môi nứt nẻ, cô cảm giác cuộc sống như vậy, không bằng chết đi thì hơn. Những ngày đầu tiên cô còn cố tự động viên mình rằng, không sao cả, rồi cô sẽ sớm thoát khỏi tình cảnh này thôi, nhưng bây giờ... Danh dự không còn, địa vị không còn, hy vọng không còn, đến ngay cả cái mạng duy nhất này cũng không biết sẽ bị bọn họ tra tấn đến chết vào lúc nào nữa.
Xa xa vang lên những tiếng bước chân đạp vào nền đá hoa khiến tai của cô có chút đau nhức. Cũng không ngẩng đầu lên, cô chỉ ngồi đó thẫn thờ, bộ dáng nửa sống nửa chết không quan tâm thế sự.
"Y Nhược, đứa bé kia đâu, tiểu chủ nhân của chúng tôi đâu?" Fred ngồi xổm xuống, có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Y Nhược. Thật là xấu chết đi được, so với Uông Tiểu Lam còn kém hơn vạn lần.
Y Nhược giật mình trong mấy giây, rất nhanh, lại quay về với khuôn mặt ngẩn ngơ ban đầu. Muốn hỏi cô về đứa bé kia ư?
"Đã chết rồi." Cô có chút chết lặng trả lời.
"Phải vậy không?" Ngân Táp lạnh lùng cười, "Hay là cô cấu kết với Tô Triết Thác, ném nó ở ven đường?" Cuối cùng thì cậu cũng hiểu tại sao ngày đó Tiểu Ngoan lại bị tím bầm một bên má. Nhất định là do cô gái ác độc này ra tay. Làm tổn thương một đứa trẻ mới sinh, còn nhẫn tâm đặt nó trong thùng rác giữa mùa đông lạnh lẽo, cô ta có còn là người nữa không vậy?
Sắc mặt Y Nhược trong nháy mắt trở thành trắng bệch, cô ngẩng đầu nhìn Ngân Táp, sợ hãi hỏi, "Cậu... Sao cậu biết?" Chuyện này ngay cả anh Thác cô cũng không nói, làm sao cậu ta lại rõ ràng đến vậy?
Ngân Táp hừ lạnh một tiếng, khinh thường không muốn trả lời, cánh tay vừa vung lên, khuôn mặt của Y Nhược đã bị cứa ra một vết thương thật dài.
"A!!!" Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Y Nhược mất mấy giây mới cảm nhận được đau đớn. Đau, đau quá, có ai cứu cô với được không? Bọn họ muốn giết cô, khuôn mặt của cô bị hủy hoại mất rồi!
Fred đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói, "Này nhóc, làm thế này vẫn sửa được đấy!"
"Không sửa được, tôi đã bôi thuốc lên lưỡi dao rồi." Ngân Táp nhìn bộ dáng quằn quại vì đau đớn của Y Nhược, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên. Thế nào, bây giờ đã hiểu đau đớn thật sự nghĩa là gì rồi chứ?
Nói xong, cậu xoay người bỏ đi. Mà Fred vẫn đứng trầm ngâm nhìn Y Nhược một lúc, nghĩ xem bỏ cô ta lại đây thế này có phải là dễ dãi quá không. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, thứ quý giá nhất của cô ta bây giờ là nhan sắc cũng đã bị cướp mất, thì cái chết mới thật sự là dễ dãi.
Mấy hôm nữa anh sẽ gửi cô ta về cho Tô Triết Thác, đồng thời tặng thêm cho Y Thị một món quà long trọng, nhất định sẽ khiến bọn họ đời này nhớ mãi không quên!
...
Ban đêm, Ngân Táp không biết đã xoay người lần thứ mấy. Cậu mở to hai mắt, nhìn chiếc nôi trống rỗng bên cạnh mình, đáy lòng cảm thấy từng đợt trống vắng.
Không thể không thừa nhận, cậu đang mất ngủ. Những ngày tháng có Tiểu Ngoan ở nơi này tuy ngắn ngủi, nhưng một khi thiếu đi, mọi thứ đã không còn như cũ. Cậu nhớ tiếng khóc của nó, nhớ khuôn mặt ngốc nghếch lúc muốn bế của nó.
Ngồi dậy bật đèn đầu giường, cậu cũng không biết bản thân đang muốn làm điều gì nữa.
Mãi đến khi những tiếng gõ cửa 'Cốc, cốc' vang lên, cậu mới để ý nhìn đồng hồ, lúc này đã hai giờ sáng. Không biết là ai vậy, đến tìm cậu vào giờ này, chẳng lẽ là tên Fred dở chứng?
Cậu bước xuống giường, khuôn mặt vốn không mấy vui vẻ nay càng u ám hơn. Mở cửa ra, cậu còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, có thứ gì đó ấm ấm đã bị nhét vào lòng cậu.
Đây là... Tiểu Ngoan ư?
Cậu giật mình một lúc mới có thể phản ứng lại, "Chủ nhân, chuyện này là sao vậy?"
"Nó không muốn ngủ, dỗ dành thế nào cũng không được. Có lẽ vì ở quen với cậu rồi, vậy nên chúng tôi đưa nó tới đây." Arthur vòng tay ôm lấy thắt lưng Hướng Thanh Lam, vô cùng đương nhiên nói.
Buổi tối vừa uống sữa xong, đứa bé này liền quấy khóc liên tục, một mực dùng đôi tay nhỏ bé níu lấy áo của Lam giận dỗi không chịu buông. Trẻ con có phải luôn phiền toái như vậy không? Buổi tối vốn là lúc tinh lực của anh dồi dào nhất, khoảng thời gian được gần gũi với Lam cũng không nhiều, nay đột nhiên bị vật nhỏ phiền toái này chắn giữa. Không thể không nói, anh cũng có điểm nho nhỏ bực mình.
"Ngân Táp, tôi giao con gái cho cậu, nhớ phải chăm sóc nó cẩn thận đấy." Arthur có lệ dặn thêm một câu, sau đó vội vàng kéo Hướng Thanh Lam rời đi.
Hướng Thanh Lam ngoái đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại phía sau, hơi phiền não thở dài một tiếng, "Thanh, người mẹ như em thất bại lắm phải không?" Con gái không muốn ngủ cùng cô, thậm chí còn không thích cô bằng Ngân Táp, điều này không phải rất đáng buồn hay sao?
"Như vậy chẳng phải là quá tốt rồi?" Arthur cúi đầu thì thầm bên tai Hướng Thanh Lam, thậm chí còn mờ ám mỉm cười, khiến cô bỗng chốc không khỏi đỏ ửng hai gò má.
Thanh, anh bắt đầu xấu tính rồi!
...
Sáu năm sau, tại Trung Quốc.
"Oa oa oa, Tiểu Ngoan của tôi." Fred tìm đến ngóc ngách cuối cùng của căn phòng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Ngoan đâu, thảm thiết gào lớn, "Ngân Táp, sao chú mày lại nỡ dửng dưng thế kia? Không lo lắng hay sao, không sợ hãi hay sao? Lão đại về thì biết nói thế nào bây giờ? Tiểu Ngoan đã mất tích một giờ ba mươi ba phút rồi đấy biết không???"
Ngân Táp hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế tính tình của mình, liếc trắng mắt nhìn Fred, "Có Vô Công đi theo, làm sao mất tích được."
"Cái gì? Chú mày tin tưởng một con chó? Cái con chó vô dụng suốt ngày chỉ biết sàm sỡ Tiểu Ngoan? Đùa hay thật vậy?" Fred giận tái mặt, quyết định không quan tâm đến Ngân Táp nữa.
"Vô Công là chó cái!" Ngân Táp thật sự hết cách với Fred, ngay cả một con chó cũng muốn ghen tị bằng được. Vô Công chỉ thích liếm tay Tiểu Ngoan thôi, bị gắn cho hai từ sàm sỡ từ lúc nào vậy?
"Nhưng nó vẫn là chó mà thôi." Vậy nên không thể tin tưởng được.
"Chú mày không lo thì cứ ngồi ở khách sạn đọc báo đi, anh sẽ ra ngoài tìm Tiểu Ngoan một mình!" Nói xong, anh lập tức lấy chìa khóa xe rồi ra ngoài. Ngân Táp bất lực nhắm mắt dưỡng thần trong mấy giây, cuối cùng cũng đành đứng dậy đi cùng Fred. Cậu không lo Tiểu Ngoan bị lạc, nhưng cũng không nên để cô bé ra ngoài một mình quá lâu, chủ nhân nhất định sẽ trách móc.
Trên đường cái, mọi người đều chú ý đến một đứa bé chừng năm, sáu tuổi. Nó có đôi mắt rất to, ánh mắt màu xanh lục, khuôn mặt bầu bĩnh trông dễ thương cực kì, dường như là con lai. Xem bộ váy công chúa và đôi giày màu hồng phấn đắt tiền kia, không khó để nhận ra ba mẹ cô bé là người rất giàu có. Cũng có người tò mò muốn hỏi xem tại sao cô bé lại đi một mình, nhưng chú chó to lớn giống Labrador Retriever lại khiến bọn họ vô cùng e ngại.
"Vô Công, mình phải đi đâu mới tìm được ba bây giờ?" Cô bé ngồi phịch xuống bậc thềm của một cửa hàng bánh ngọt, hai tay liên tục xoa xoa bắp chân, dường như đã mỏi vì phải đi bộ quá nhiều.
"Gâu!" Vô Công sủa lớn một tiếng.
Ngồi chống cằm suy nghĩ hồi lâu, chợt liếc mắt vào tủ bánh phía sau, đôi mắt của cô bé không khỏi sáng lên một chút, "Oa, bánh nhìn ngon quá! Vô Công có muốn ăn cùng không?"
"Gâu! Gâu!"
"..." Vậy có nghĩa là đồng ý đúng không? "Đứng ngoan ở chỗ này, đợi tao đi mua bánh về cho hai đứa mình ăn biết không?" Cô bé đứng dậy, chống nạnh nhìn Vô Công, dùng giọng nói non nớt ra lệnh. Vừa lòng nhìn chú chó to lớn ngoan ngoãn ngồi xuống, cô bé mới chạy vào cửa hàng, cố kiễng chân lên nhìn quầy phục vụ rồi gọi, "Cô ơi, cho con một chiếc bánh với ạ."
Cô chủ quán đã chú ý đến đứa bé dễ thương này ngay từ lúc ngồi ngẩn người ngoài cửa. Không ngờ nó lại muốn vào đây mua hàng, cô cúi người xuống, mỉm cười hỏi, "Con muốn mua bánh à?"
"Đúng vậy ạ." Cô bé gật đầu, sau đó hồn nhiên nhoẻn miệng cười, để lộ hai bên lúm đồng tiền vô cùng dễ thương, khiến người ta chỉ muốn vươn tay nhéo yêu vài cái.
"Vậy nói cho cô biết con tên gì, cô sẽ tặng con chiếc bánh này được không?" Cô mở tủ lấy một chiếc bánh chocolate nhỏ xinh, ngọt giọng dỗ dành.
"Ba gọi con là Lục Đế, mẹ gọi con là cục cưng, anh Ngân Táp với chú Fred gọi con là Tiểu Ngoan, còn Vô Công thì gọi con là Gâu Gâu ạ!" Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó một mạch trả lời, có vẻ như không hề sợ người lạ.
"Chà, nhiều như vậy sao?" Cô chủ quán càng nhìn càng cảm thấy đứa bé đáng yêu, chợt nghĩ rằng, nhất định ba mẹ của cô bé cũng là người có vẻ ngoài xuất sắc.
"Đây, tặng cho con nhé!" Cô đưa bánh ngọt cho Lục Đế, thấy cô bé lễ phép nhận lấy bằng hai tay, sau đó mở to đôi mắt màu xanh lục, ngây thơ nhìn cô.
"Sao? Con còn muốn nữa à? Nhưng ăn nhiều đồ ngọt không tốt đâu, răng của con sẽ bị sâu đấy!" Không phải cô tiếc gì một chiếc bánh, mà là trẻ con ăn đồ ngọt nhiều sẽ dễ bị sâu răng.
Lục Đế lắc đầu, ý bảo không phải. Cô bé đặt bánh sang bên cạnh, sau đó sờ sờ chiếc túi nhỏ bên hông váy, móc ra thứ gì đó rồi nhét vào tay cô bán hàng, "Con trả cho cô ạ!" Sau đó cầm bánh nhanh chân chạy mất.
Cô bán hàng mở tay ra xem. Là tiền! Quá nhiều tiền cho một chiếc bánh ngọt, hơn nữa, đó cũng là món quà cô muốn tặng cho cô bé, đâu có ý định lấy tiền.
"Con ơi, quay lại đây..." Cô ngẩng đầu lên muốn gọi Lục Đế trở lại, nhưng cô bé đã biến mất thật nhanh, ngay cả chú chó vừa nãy ngồi ở ngoài cửa cũng không thấy đâu nữa.
Vừa đi trên đường vừa nhấm nháp, chẳng mấy chốc mà chiếc bánh đã nằm gọn trong bụng Lục Đế. Xòe bàn tay đầy kem ra cho Vô Công, cô bé ra vẻ nghiêm túc dặn dò, "Mẹ nói không được lãng phí đồ ăn, thế nên mày phải liếm thật sạch đấy nhé!"
"Gâu!" Vô Công vừa vui vẻ vẫy đuôi, vừa thỏa mãn liếm tay Lục Đế.
Vốn định dắt Vô Công tiếp tục đi tìm ba, nhưng dù sao cũng là trẻ con, chẳng mấy chốc sự chú ý của Lục Đế đã bị thu hút bởi một cửa hàng bán búp bê. Nghiêng đầu nhìn con búp bê đặt chính giữa cửa hàng, Lục Đế không khỏi nghĩ, đây là mình mà? Tuy hơi thấp một chút, nhưng mái tóc đen dài giống nhau, chiếc váy công chúa màu hồng phấn giống nhau, thậm chí đôi mắt búp bê cũng có màu xanh lục.
Lục Đế tò mò lại gần, vừa vươn tay muốn cờ búp bê, nó đã bị một người khác cầm mất.
Chớp chớp mắt nhìn bàn tay trống không của mình, ngẩng đầu, Lục Đế thấy búp bê đã nằm trong tay một cô bé khác.
"Mẹ ơi, đẹp quá, mẹ mua cho con nha!" Cô bé nũng nịu ôm chặt lấy búp bê, nhìn thấy vậy, thực sự khiến Lục Đế cảm thấy rất muốn khóc.
"Cô ơi, là con nhìn thấy nó trước mà!" Lục Đế mở to đôi mắt ngấn lệ, mếu máo nói.
"Ai bảo thế? Rõ ràng là người ta lấy được trước nhá!" Cô bé kia vừa nghe thấy Lục Đế nói liền hét lớn, cảm thấy rất không vừa lòng
Người mẹ ban đầu cũng không có ý định mua búp bê, dù sao trông nó tinh xảo thế kia, giá cả nhất định sẽ không rẻ. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Đế, cô lại muốn mua búp bê cho con bằng được.
Đơn giản bởi vì, cô bé này khiến cô liên tưởng đến một người khác, người mà cô vẫn thua trong mọi cuộc tranh giành, người khiến cô phải nuôi con một mình mà không có lấy một danh phận suốt sáu năm qua. Vậy nên giờ đây, dù chỉ là một đứa bé có khuôn mặt giống người ấy, cô cũng sẽ bất giác mà cảm thấy thù hận, sau đó, trở nên nhỏ nhen đến vô lý.
"Bán hàng, ra tính tiền cho tôi." Cô rút ví, có vẻ rất quyết tâm phải mua con búp bê này. Lục Đế thấy vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa, 'Oa' một tiếng khóc lớn lên.
"Ba, ba!" Đúng lúc này, cô bé kia đột nhiên gọi ba, khiến người mẹ giật mình thu ví, vội vàng sửa lại mái tóc, hai bàn tay liên tục run run. Đã bao lâu rồi không được thấy anh, không biết dạo này anh thế nào, có chăm sóc cho bản thân tốt không? Liệu lúc này trông cô có tiều tụy lắm không? Lúc nãy vì con giục ra ngoài mua đồ chơi, cô vẫn chưa có thời gian trang điểm, nhất định là bây giờ trông cô khó coi lắm!
"Thác." Xoay người, cô cố gắng nở một nụ cười thật tự nhiên, nhưng rất nhanh lại biến thành gượng gạo. Bởi vì anh không đến đây một mình, mà đi cùng một cô gái khác.
"Sao cô lại ở đây?" Đáp lại sự nhiệt tình của cô là giọng nói lạnh buốt, không có chút tình cảm nào của Tô Triết Thác.
"Tiểu Lam muốn mua búp bê..." Nói ra tên con gái, đáy lòng cô lại cảm thấy nhói đau từng hồi. Tình cảm anh dành cho cô gái kia, sáu năm qua vẫn chưa từng phai nhạt, nếu không muốn nói thậm chí còn sâu đậm hơn trước. Còn cô thì sao? Nếu không phải có chung với anh đứa con, chỉ sợ trong mắt anh, cô còn không sánh bằngmột hạt cát.
"Ai vậy anh?" Cô gái đi cạnh Tô Triết Thác níu lấy tay anh, yêu kiều hỏi. Cung Như Tuyết cảm thấy mắt mình đau quá, nhưng ngoài việc tiếp tục đứng nhìn ra, cô lại chẳng thể làm gì khác. Cô không có quyền chỉ trích anh, cô không phải vợ anh, cô chỉ là mẹ của con gái anh mà thôi.
Chính là loại cảm giác này sao? Đây là thứ mà người ta vẫn hay gọi là báo ứng? Tất cả những gì cô gây ra cho Hướng Thanh Lam trước đây, bây giờ đến lượt cô phải nếm trải?
"Ba ơi." Một giọng nói non nớt phá vỡ bầu không khí áp lực. Tô Triết Thác đưa mắt nhìn cô bé đang đứng sau Cung Như Tuyết, khuôn mặt không có phản ứng gì nhiều. Anh biết trẻ con vô tội, anh cũng biết nó là con mình, nhưng bởi vì nó cũng là con của cô ta, vậy nên, anh vẫn không thể nào thích nổi.
"Thác, con gái anh đây à?" Cô gái đi cạnh Tô Triết Thác chỉ đơn giản cười nhẹ, dường như không hề để ý về việc anh không kết hôn mà đã có con gái lớn chừng này.
"Ừ." Tô Triết Thác thản nhiên gật đầu.
"Tiểu Lam, lại đây với ba." Anh vẫy tay gọi đứa bé lại gần, từ đầu tới cuối không nhìn Cung Như Tuyết lấy một cái.
Tô Lam ôm búp bê chạy về phía anh, nũng nịu nói, "Ba ơi, con búp bê này đẹp quá, ba mua cho con nha?"
Tô Triết Thác mím môi, nghĩ lại thời gian gần đây bản thân không quan tâm nhiều đến con gái, quả thật cũng nên làm chút gì đó để đền bù. Anh gật đầu, cố nặn ra một nụ cười gọi là từ ái, sau đó vuốt vuốt mái tóc dài của Tiểu Lam. Đúng lúc này, anh đột nhiên nhận ra có một cô bé đang mếu máo đứng cách đó vài bước.
Nhìn kĩ khuôn mặt cô bé khiến anh sững người trong mấy giây, mà Cung Như Tuyết thấy vậy, chỉ biết cay đắng ngoảnh mặt đi, tự lừa dối bản thân xem như không biết.
"Nói cho chú biết, tên con là gì vậy?" Tô Triết Thác lại gần Lục Đế, không để ý ánh mắt ấm ức của Tô Lam, cúi người xuống ôm Lục Đế vào lòng.
Lục Đế để mặc Tô Triết Thác ôm, hiển nhiên không sợ người lạ, hơn nữa trông chú ấy cũng rất dễ nhìn, có lẽ không phải là người xấu đâu, "Ba gọi con là Lục Đế, mẹ gọi con là cục cưng, anh Ngân Táp với chú Fred gọi con là Tiểu Ngoan, còn Vô Công thì gọi con là Gâu Gâu ạ!"
Tô Triết Thác sững sờ nhìn Lục Đế, không tin đôi tai mình vừa nghe thấy điều gì. Ngân Táp? Fred? Không lẽ, gần đây hai cái tên này đã trở nên rất lưu hành?
"Ôi, Thác, trông cô bé giống con búp bê này quá, thật dễ thương!" Cô gái ngạc nhiên nói, lại không biết Tô Triết Thác đang âm thầm sửa đúng trong lòng. Không phải là giống con búp bê này, mà là giống cô ấy, thực sự rất giống!
"Lục Đế, sao con lại đến đây?" Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp, Tô Triết Thác không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai. Giọng nói này, cả đời anh cũng không quên được. Có vẻ như, những suy đoán vừa rồi của anh là chính xác.
Cúi người thả Lục Đế xuống, chỉ nghe "Ba ơi!" một tiếng, cô bé đã chạy nhanh tới chỗ người kia.
Arthur dò theo máy định vị đặt trên vòng cổ của Vô Công để tới đây, dường như không quá vừa lòng khi thấy Lục Đế ra ngoài một mình. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, nhất định anh sẽ không tha cho Fred và Ngân Táp, đương nhiên cả con chó ngốc nghếch kia nữa.
"Ba ơi, con đi tìm ba mãi!" Lục Đế ôm lấy cổ của Arthur, nịnh nọt cười cười, sau đó không quên vấn đề chính, chỉ vào con búp bê trên tay Tô Lam, nhanh nhảu nói, "Ba, trông nó giống con quá, cũng giống mẹ nữa." Nếu mua cái này về, nhất định mẹ sẽ khen Lục Đế là cục cưng thông minh.
Arthur nhìn con búp bê trên tay Tô Lam, lúc này mới nhận ra trong số những người đứng đây có cả Cung Như Tuyết, cùng với... Tô Triết Thác?
Sáu năm không gặp, trông hắn ta vẫn có vẻ sắc bén như xưa, dường như sự sụp đổ của Y Thị chẳng phải là một đòn giáng mạnh vào công ty của hắn. Nhưng hiện giờ chỉ cần anh muốn, tất cả những gì thuộc về Tô Triết Thác sẽ phải trở thành tro bụi.
Người quản lý mập mạp thấy Arthur tiến vào, dường như có chút không thể tin nổi dụi dụi hai mắt. Đầu tuần trước ông chỉ nghe giám đốc chi nhánh nói, sắp tới Arthur tiên sinh từ Anh sang để bàn chuyện hợp tác làm ăn, thật không ngờ hôm nay lại có vinh dự được gặp.
"Arthur tiên sinh, rất vui được gặp ngài, tôi là quản lý Hứa, là người phụ trách cửa hàng!" Ông vội vàng chạy đến chỗ Arthur, đưa tay ra lịch sự chào hỏi.
Arthur một tay ôm Lục Đế, một tay bắt lấy bàn tay mập mạp của ông, đồng thời nhàn nhạt nói, "Quản lí Hứa, món hàng tôi đặt thiết kế riêng để tặng con gái tại sao lại ở trên tay người khác vậy?"
"A?" Quản lí Hứa quay đầu, quả nhiên thấy một cô bé đang cầm con búp bê mà Arthur tiên sinh đã đặt trước. Trời ạ, sao đám nhân viên của ông lại bất cẩn như vậy, đây chính là hàng không bán, là tương lai hợp tác của bọn họ đó biết không?
Cũng không đợi người khác tới đòi, Tô Triết Thác tự mình ngồi xuống, dịu dàng vuốt tóc Tô Lam, nhẹ giọng an ủi, "Ngoan, đây không phải là của mình! Rồi ba sẽ mua cho con thứ khác." Sau đó anh cầm lấy búp bê, đi tới đặt vào lòng Lục Đế.
Nhìn khuôn mặt non nớt lại có sáu bảy phần tương tự Hướng Thanh Lam, thực sự anh rất muốn, rất muốn đưa tay ra vuốt má cô bé một lần. Nhưng tiếng khóc nức nở của Tô Lam từ phía sau không ngừng nhắc nhở rằng, anh là một kẻ tồi tệ.
Trước kia là một người chồng tồi tệ, hiện tại, là một người cha tồi tệ.
Anh cười khổ xoay người, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Tô Lam rời đi. Có lẽ từ nay về sau, anh sẽ cố gắng dồn tình yêu thương cho Tiểu Lam nhiều một chút, tuy rất khó, nhưng anh sẽ cố gắng làm được.
Cô gái tên là Lam Lam mà anh yêu say đắm kia, cô ấy đã vĩnh viễn rời đi vào một ngày ảm đạm của sáu năm về trước.
Vậy nên, mọi thứ anh gặp được hôm nay chỉ là ảo ảnh.
Cuộc sống phải tiếp tục diễn ra, dù tình yêu có tồn tại hay không, anh cũng phải lạnh lùng mà bước tiếp.
"Thác, đợi em với!" Cô gái không hiểu mọi chuyện đang diễn ra là thế nào, chỉ biết chạy vội đuổi theo Tô Triết Thác, bỏ lại Cung Như Tuyết ngẩn ngơ một mình.
"Ba ơi, chú ấy khóc phải không ạ?" Lục Đế vừa ôm chặt lấy búp bê, vừa khó hiểu hỏi Arthur, "Anh Ngân Táp nói chỉ con gái mới được khóc thôi, giống như mẹ, giống như Lục Đế vậy! Anh nói đã là con trai thì sẽ không khóc."
"Nhưng rõ ràng vừa nãy con thấy chú ấy khóc, ba ơi, vì sao vậy?"
"Đó là vì..." Arthur trầm ngâm hồi lâu mới nói tiếp, "Chú ấy bị hạt cát bay vào mắt."
Mà hạt cát kia, có lẽ đến từ Anh quốc xa xôi.
______Toàn văn hoàn______