• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Muốn tìm lại giọng nói
"Không cần phải nói cảm ơn." Cô gái thản nhiên phẩy phẩy tay, rõ ràng thực hiểu biết hành động này của Hướng Thanh Lam.
"Thanh Lam."
Đột nhiên giọng nói của cô trở nên cực kì nghiêm túc, ngữ điệu dường như có vài phần trầm trọng.
"Thanh Lam, nghe chị Hứa nói này." Cô gái tự xưng là chị Hứa vỗ nhẹ lên thân thể đã gầy yếu đi rất nhiều so với trước kia của Hướng Thanh Lam, cô gái hiền lành này, cho tới bây giờ cũng không chịu nói ra chuyện của mình, nhưng cô có thể nhìn ra được nhất định đã có chuyện gì đó thực nghiêm trọng xảy ra với Hướng Thanh Lam.
Cô vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, ánh mắt vô thần của cô gái này ảm đạm không ánh sáng, dường như vừa bị mất đi toàn bộ thế giới của mình. Hiện tại tuy đã tốt hơn một chút, nhưng đau xót giấu ở trong mắt cô vẫn còn tồn tại, như có như không, mỗi khi nhìn sẽ khiến cho người ta thực đau lòng.
Thật đúng là một cô gái kiên cường, nhưng lại khiến người khác không tài nào bỏ mặc được.
"Thanh Lam, nếu có việc gì nhất định phải nói cho chị biết, chị sẽ cố gắng giúp em." Chị Hứa nói rất chân thành.
Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, ánh mắt như bị bao phủ một tầng sương mù, thỉnh thoảng chớp nhẹ giống như cánh bướm đang lay động, có chút cảm động tới từ tận đáy lòng.
"Thanh Lam, đi bệnh viện khám cổ họng của em đi." Cô lại nói thêm một câu, đột nhiên thấy Hướng Thanh Lam mở to hai mắt.
"Thanh Lam, chị không biết đã có chuyện gì xảy ra với em, nhưng nếu không nói được, sau này em sẽ sống tiếp thế nào đây?" Cô thấm thía khuyên nhủ.
Một cô gái độc thân, sau này có lẽ còn phải chăm sóc cho một gia đình, không có giọng nói sẽ trở nên rất bất tiện. Cô còn trẻ như vậy lại cả đời không thể nói chuyện, thật quá tàn nhẫn.
Hướng Thanh Lam hơi hơi cắn môi dưới, giọng nói của cô còn có thể trở về sao?
Nhẹ nhàng cười với chị Hứa, trong nụ cười kia đã bao hàm cả lời cảm ơn của cô. Giọng nói, tất nhiên cô muốn có trở lại, chỉ là đã thử rất nhiều lần mà vẫn không thể phát ra được âm thanh.
Có khả năng sao, có sao?
Cô xoay người đi ra ngoài, trên tay ôm tập tài liệu mới. Lòng của cô bắt đầu cảm thấy hỗn loạn, giọng nói, giọng nói của cô.
Trước cửa bệnh viện, cô đã đứng rất lâu, rất lâu mà vẫn không xác định được mình có muốn vào hay không. Cô do dự bởi vì cô sợ hãi, sợ hãi cái kết quả kia, cô thực sự không muốn phải nghe nó.
Thật ra cô cũng đâu hề kiên cường, cô chỉ chịu đựng giỏi hơn người khác một chút thôi.
Ôm chặt tập tài liệu trong tay, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào. Cô vẫn muốn tìm về giọng nói, cho dù không phải vì chính mình, cũng muốn vì Thanh.
Cô sẽ cho Thanh một cuộc sống tốt hơn mà không phải chịu khổ cùng cô như bây giờ.
Bác sĩ ngồi trước mặt Hướng Thanh Lam, thỉnh thoảng kiểm tra cổ họng của cô, cuối cùng chỉ yên lặng ngồi, ánh mắt lộ ra một chút khó hiểu.
Hướng Thanh Lam mở to hai mắt nhìn ông.
"Hướng tiểu thư." Bác sĩ trầm giọng một chút, tiếp tục nói, "Tôi đã kiểm tra qua, dây thanh âm của cô không có vấn đề gì, hơn nữa lại không phải là câm bẩm sinh, cho nên vấn đề ở đây không phải do cơ thể, mà là..." Ông nhìn Hướng Thanh Lam, gằn từng tiếng một, "Do - tâm - lý - của - cô."
"Hướng tiểu thư, cô đã từng phải chịu một cú sốc rất lớn đúng không?" Lật xem bệnh án, bác sĩ hỏi bệnh tình của cô. Ca bệnh kiểu này không phải ông chưa từng gặp qua, nếu nguyên nhân bệnh không phải do cơ thể, như vậy chắc chắn là do vấn đề về tâm lý.
Chương 42: Từ chối
Hướng Thanh Lam nhẹ nhàng khép hai mắt lại, trong lòng có một chút phức tạp. Nếu là tâm lý, như vậy nhất định là vì sự kiện kia, cơn ác mộng của cô. Cô không muốn nhớ tới nó, thân thể giao triền thân thể, tiếng thở dốc của nam nhân, giọng rên rỉ yêu kiều của cô gái, còn có căn phòng cô tự tay bố trí... Mỗi khi nhớ tới liền giống như có ngàn vạn mũi kim hung hăng đâm vào trái tim. Một lần lại một lần, dường như là nỗi đau không bao giờ kết thúc.
Mà cô rất sợ đau, cho nên không dám nghĩ, thật sự, không dám nghĩ.
"Hướng tiểu thư, chúng tôi cần cô phối hợp trong việc điều trị, như vậy mới có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Chẳng lẽ cô không muốn nói chuyện trở lại sao?" Nhìn ra sự do dự của cô, ông hiểu là mình đã đoán đúng.
Một cú sốc làm cho người ta mất đi giọng nói, như vậy nó có thể đau đớn tới mức nào? Đối với một người, có lẽ nó là nỗi thống khổ cùng cực, chỉ cần vừa chạm vào là có thể tan xương nát thịt. Nhưng nếu không thể bước qua nỗi ám ảnh này, cô sẽ không thể tìm lại được giọng nói của mình.
Hướng Thanh Lam đứng lên, chỉ biết cười xin lỗi đối với vị bác sĩ. Không phải cô không muốn, mà là chuyện như vậy thật sự cô không thể mở miệng được.
Bác sĩ cũng đứng dậy, nụ cười trên mặt cực kì mềm nhẹ để cô không cảm thấy áp lực, "Hướng tiểu thư, tôi có một người bạn là bác sĩ tâm lý, đây là danh thiếp của ông ấy, cô nên thử đến khám xem sao, biết đâu lại tìm được giọng nói của mình." Tuy đã nhìn ra cô có ý từ chối, nhưng ông vẫn hi vọng có thể được giúp đỡ được một phần. Một cô gái độc thân lại không có giọng nói thì cuộc sống sẽ khó khăn biết chừng nào, điều cô cần bây giờ không phải là ông, mà là một vị bác sĩ tâm lí thật tốt.
'Cảm ơn ông.' Hướng Thanh Lam cúi người thật thấp chào vị bác sĩ, không tiếng động nói xong lòng biết ơn của mình. Xoay người, cô nhẹ nhàng hít một hơi, trên nét mặt mang theo một chút suy tư trầm trọng. Cô cũng rất muốn tìm về giọng nói, nhưng dường như điều đó là không có khả năng.
Đi ra bệnh viện, bên ngoài ánh mặt trời đã ôn hòa hơn rất nhiều, từng đợt gió nhẹ thổi qua mơn trớn trên mái tóc, nhưng lại không thể xua đi trầm trọng trong lòng cô. Bước nhanh về phía trước qua đám người đông đúc, đến tận lúc nhìn thấy một cửa hàng quần áo sang trọng cô mới dừng lại, ánh mắt hơi thất thần một chút, sau đó không thể rời đi.
Nơi đó đang trưng bày một bộ đồ nam, vải may trông rất tốt, hoa văn ám sắc thêu lên cho cảm giác thực huyền ảo. Ngày nào đi qua cô cũng ngắm nhìn nó một lần, thực thích, rất muốn mua tặng Thanh, chắc chắn anh mặc vào sẽ rất hợp.
Bộ quần áo này thật đẹp, nhưng giá lại rất cao. Cô xem lại số tiền trong ví, cuối cùng vẫn quyết định đi vào, chỉ cần nhìn thấy Thanh tươi cười, như vậy so với thứ gì cũng quan trọng.
Thanh hiện tại là trọng tâm cuộc sống của cô, anh khiến cô cảm giác được vui vẻ trở lại. Mặc dù thực lòng mà nói có lẽ Thanh là gánh nặng, là trói buộc, nhưng thứ anh mang lại càng nhiều đó là ánh mặt trời sáng rọi, khiến cô không hề cảm thấy trái tim của mình là lạnh như băng.
Có anh, cô mới cảm thấy chính mình còn sống.
Không còn là một khối thân xác biết di động, nỗi đau kịch liệt trong lòng cô đang dần dần khép lại, lành lặn hơn, đầy đủ hơn.
Đẩy cửa ra, người ở bên trong nhìn thấy cô tuy rằng hơi giật mình một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhiệt tình tiếp đón. Cực kì có lễ phép, nhưng nụ cười cũng vô cùng xã giao.
Chương 43: Tranh giành
"Chào mừng quý khách." Giọng nói thanh thúy cất lên, Hướng Thanh Lam xoay người chỉ vào bộ quần áo đang treo ở kia, tuy không nói gì nhưng động tác của cô đã muốn nói lên tất cả.
"Chị muốn hỏi bộ này?" Tuy hơi sửng sốt một chút nhưng cô gái phục vụ vẫn rất lịch sự hỏi lại.
Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, ở bên ngoài trông đã rất đẹp rồi, đứng bên trong nhìn lại càng cảm thấy đẹp hơn. Ánh mắt của cô sáng lên một chút, nghĩ đến lúc Thanh mặc nó vào nhất định sẽ rất đẹp trai.
Cô gái giới thiệu sơ qua cho Hướng Thanh Lam, cũng không nằm ngoài suy nghĩ của cô, bộ quần áo này thực sự là hàng hiệu, đương nhiên giá cũng rất cao.
Cô do dự một chút, cắn cắn môi bước lại gần, vươn tay mơn trớn mặt vải mịn màng như tơ lụa, cô muốn mua thứ này tặng cho Thanh. Mấy hôm nay cô được ngủ nhiều hơn cũng đều là nhờ anh.
Thế nên, so với cô anh còn vất vả hơn rất nhiều.
Phía sau, lại vang lên một tiếng "Chào mừng quý khách", cô không quay đầu, cũng không biết là người nào vừa đến, chỉ biết nhìn bộ quần áo kia, ánh mắt hơi hơi lóe, tựa như những vì sao, vô cùng trong trẻo.
Cô buông tay, nhưng vừa lúc muốn mua thì lại có một người khác nhanh chóng tháo xuống. Cô quay đầu, nhìn đến bộ quần áo đã nằm trong tay người kia, ánh mắt cô theo hướng đôi tay ấy nhìn lên, nhưng lúc nhìn thấy người lấy là ai thì sắc mặt nhanh chóng biến thành trắng bệch, không còn một tia huyết sắc.
Thế giới này thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức, những người bản thân không muốn thấy lại luôn đặc biệt dễ dàng gặp gỡ. Tô Triết Thác, chồng trước của cô, bọn họ lại gặp mặt.
"Thác, bộ quần áo này cũng khá tốt, rất hợp với anh, chúng mình mua cái này đi!" Vẫn đi bên cạnh anh, Cung Như Tuyết tán thưởng khen ngợi, đương nhiên trong giọng nói cũng có một loại khiêu khích cùng thản nhiên đùa cợt, tất nhiên Hướng Thanh Lam cũng nghe ra được.
Cô ta đã đoạt đi tất cả của cô, chẳng lẽ đến bộ quần áo này cũng không buông tha sao?
Tô Triết Thác cầm quần áo trong tay, mắt lạnh nhìn cô gái đứng ở trước mặt mình. Mới mấy tháng không gặp mà cô đã gầy đi rất nhiều, không phải cuộc sống của cô tốt lắm sao, đường làm quan rộng mở, có một người nam nhân, ngay cả mua quần áo cũng chọn loại đắt tiền như vậy, anh thật đúng là đã lo lắng thừa. Chẳng trách cô không cần tiền của anh, thì ra là đã có người nuôi.
Anh nghĩ thấy có chút tức giận, nhưng ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng, luôn cảm giác trên đầu mình đang bị chụp một chiếc mũ thật lớn, hơn nữa lại còn là màu xanh.
Đúng vậy, bọn họ đã ly hôn, nhưng Hướng Thanh Lam vẫn là cô gái của anh, anh không cho phép cô phản bội. Thật ra anh đã muốn bỏ qua, nhưng loại phẫn nộ này vẫn đang chậm rãi tích tụ từng giọt từng giọt trong lòng anh, không thể nào xóa bỏ.
Gắt gao nhìn chằm chằm Hướng Thanh Lam, anh khẽ hé môi.
"Tôi muốn mua bộ này."
Anh lạnh giọng nói xong, loại âm thanh không giận mà uy dường như bị bám một theo một làn gió lạnh, không khỏi làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
"Nhưng là..." Cô gái phục vụ có chút khó xử nhìn qua Hướng Thanh Lam, bộ quần áo này là cô ấy xem trước, tuy chưa nói muốn mua, nhưng động tác đã biểu lộ khá rõ ràng. Chỉ có điều người nam nhân vừa bước vào có vẻ rất tức giận, mẫu này lại chỉ có một bộ, thực sự cô không biết phải xử trí thế nào.
Tô Triết Thác trực tiếp lấy thẻ thanh toán ném đi qua, thậm chí ngay cả giá tiền cũng không hỏi. Anh muốn mua bộ này, trừ bộ này ra thì thứ gì cũng không cần, đây là thứ cô định mua cho nam nhân kia phải không, đã vậy anh sẽ khiến cô không mua được.
"Gói nó lại cho tôi." Anh lạnh lùng nói xong, làm cho cô gái phục run lên, mà anh không nhìn thấy khuôn mặt Hướng Thanh Lam lúc này càng thêm tái nhợt. Anh thừa nhận mình không phải là một người đàn ông tốt, anh cùng cô hiện tại đã không còn quan hệ gì, cô không còn là vợ anh, trong cuộc sống của bọn họ xuất hiện thêm một người nữa cũng chẳng có gì là quá đáng, nhưng anh lại vẫn cảm thấy không cam lòng, anh thấy mình như bị phản bội.
Mà Cung Như Tuyết chính là cắn chặt môi, thỉnh thoảng dùng ánh mắt hung hăng trừng Hướng Thanh Lam. Thì ra lý do anh đột nhiên dừng xe vào trong cửa hàng này là vì cô ta, tuy rằng hiện tại anh đang nhục nhã cô ta, nhưng như vậy chẳng phải cũng có nghĩa là anh vẫn còn để ý hay sao, sự để ý mà chính anh cũng không hề phát hiện?
Bọn họ đã ly hôn, đã không còn quan hệ gì, nhưng vì sao ba chữ 'Hướng Thanh Lam' vẫn không rời đi anh, vì sao đến bây giờ anh vẫn chưa chịu quên cô ta? Cô hận, cô thật sự rất hận. Hiện tại trong mắt anh trừ Hướng Thanh Lam ra, thứ gì cũng không còn tồn tại.
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này, tình cảm của Tô Triết Thác đối với Hướng Thanh Lam là gì cô không hiểu, nhưng cô biết anh không yêu Hướng Thanh Lam, nếu không sẽ không bởi vì chính mình mà ly hôn với cô ta không phải sao?
Như vậy, hiện tại vẻ mặt của anh có nghĩa là gì, anh rốt cuộc có biết ánh mắt của mình nhìn về phía Hướng Thanh Lam chẳng khác gì một anh chồng tóm được cô vợ yêu quý đang ngoại tình hay không?
Cô Cung Như Tuyết hiện tại bị cho là cái gì, là bên thứ ba, là kẻ phá hỏng gia đình của người khác? Không, cho tới bây giờ cô cũng không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại, cô thật sự bị bọn họ hoàn toàn bỏ qua.
"Thác..." Cô vội vã gọi Tô Triết Thác, chỉ có điều ánh mắt của anh từ đầu tới cuối vẫn chỉ đặt ở trên người Hướng Thanh Lam, không có một chút vị trí nào thuộc về cô.
"Gói lại." Tô Triết Thác căn bản không nghe đi vào Cung Như Tuyết gọi, anh chính là gắt gao nhìn chằm chằm Hướng Thanh Lam. Khóe môi trào phúng cong lên.
Hướng Thanh Lam nhìn bộ quần áo anh cầm trong tay, sau đó chỉ có thể xoay người đi, không phải cô không muốn, nhưng hiện tại ai có tiền người ấy là Thượng Đế, cho nên cô biết mình không tranh nổi.
Hướng Thanh Lam chỉ có thể bất lực nhìn bộ quần áo kia bị gói lại, cô đã để ý nó hơn nửa tháng, hiện giờ thấy Tô Triết Thác cầm trong tay không khỏi có chút đau lòng. Cũng không biết vì sao đau, là vì anh lãnh đạm, vẫn là bởi vì anh lấy mất món quà cô định tặng cho Thanh?
Môi của cô hơi hơi động, nhưng không thể ra tiếng. Cô cảm giác yết hầu của mình đau rát cực kì, giống như đang bị mắc vật gì sắc lẹm, khó chịu muốn khóc.
Nhưng cô vẫn cố dùng sức mở to hai mắt, không dám nhắm lại, chỉ sợ vừa chớp nước mắt sẽ trào ra. Cô không muốn khóc, cô không thể khóc trước mặt bọn họ.
"Không mua nổi à?" Tô Triết Thác giơ cao túi quần áo vừa được gói tốt, do dự của cô anh có thể nhìn thấu được.
Anh nhìn ra cô rất muốn nó, cái loại ánh mắt nồng nhiệt không muốn buông tha này làm cho lòng anh có chút phiền chán. Anh không thích cảm giác như vậy, cực kì không thích.
Thì ra tiểu bạch thỏ chính mình nuôi nấng cho tới bây giờ cũng không hề nhu thuận, anh vẫn luôn cho rằng chỉ có bản thân là phản bội cuộc hôn nhân này, không hề nghĩ, ngay cả cô cũng là như vậy.
Chương 44: Cô muốn nó?
"Cô rất muốn có nó?" Anh lại hỏi một câu, nhưng thực thất vọng, Hướng Thanh Lam từ đầu tới cuối đều không nói một chữ nào, chính xác hơn là, từ khi ly hôn tới giờ cô vẫn chưa hề nói chuyện với anh. Trước kia ngày nào cô cũng phải tìm anh nói chuyện, chẳng sợ biết rõ tẻ ngắt cũng sẽ vẫn cố nói, chẳng lẽ hiện tại một chữ cũng không muốn nhiều lời với anh sao?
Chính là anh thật sự không biết, không phải Hướng Thanh Lam không muốn nói, mà là, thật sự không thể nói.
Tô Triết Thác lấy bộ quần áo ra, sờ ở trong tay cảm thấy cực kì mềm mại, nhưng anh cũng chẳng có cảm giác gì với nó. Chỉ có điều, với người nào đó lại hoàn toàn bất đồng.
Hướng Thanh Lam nhìn kĩ bộ quần áo, hơi nhếch môi, cô nắm ngón tay một chút, không rõ hiện tại anh muốn làm cái gì?
"Cô thích nó?" Tô Triết Thác vẫn thản nhiên cười, nhưng ý cười lại chưa bao giờ đạt tới đáy mắt.
Hướng Thanh Lam ngẩng đầu, muốn nhìn kĩ khuôn mặt của anh, trước kia khuôn mặt ấy là quen thuộc cỡ nào, tại sao lúc này lại trở nên có chút mơ hồ xa lạ? Có lẽ đây mới là Tô Triết Thác chân chính đi? Lãnh tỉnh mà lại vô tình, sống chung với nhau hai năm, thế nhưng cô chưa từng biết rõ anh.
Anh hiện tại, thật giống một tên ác ma, hoàn toàn ác ma.
Đối mặt anh như vậy, không biết vì sao lòng của cô lại bắt đầu bình tĩnh, sau đó, cô dùng sức gật đầu, đúng vậy, cô thích nó.
Tô Triết Thác thong thả mà ác ý gợi lên khóe môi, năm ngón tay buông lỏng, bộ quần áo mới mua cứ như vậy rơi xuống nền nhà, anh dùng chân dẫm mạnh xuống, cô gái bán hàng vội vàng che kín miệng của mình, ánh mắt trợn to. Không phải đâu, bộ quần áo đắt tiền như vậy, anh thật sự có thể dẫm xuống như vậy sao?
Cô không ngừng nhìn bên này lại nhìn bên kia, luôn cảm giác ba người là có quen biết, nam nhân tuấn mỹ đến kì cục này dường như đang nhằm vào cô gái từ đầu tới giờ vẫn không nói lời nào kia. Thật đúng là phức tạp.
Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, nhìn bộ quần áo rơi trên sàn nhà, dấu giày kia giống như là lưỡi dao bén nhọn, hung hăng cứa một nhát thật sâu vào lòng cô.
Dẫm nát nó cũng giống như dẫm nát lòng của cô.
Nước mắt bắt đầu chảy ra... Vì sao, vì sao lại muốn đối xử với cô như vậy, vì sao muốn như vậy? Nhưng là, không ai có thể trả lời.
"Tôi cho cô bộ quần áo này, cô muốn thì chính mình đến đây lấy." Tô Triết Thác kéo tay Cung Như Tuyết đứng qua một bên, lạnh giọng nói xong. Anh muốn nhục nhã Hướng Thanh Lam, đây là điều mà chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra được.
Anh muốn vũ nhục cô, muốn dẫm nát lòng tự tôn của cô.
Hướng Thanh Lam nghe anh nói, chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô nhìn anh thật lâu, khuôn mặt kia vẫn tuấn mỹ vô cùng, là khuôn mặt cô đã từng mê luyến nhất, là bầu trời của cô, nhưng từ giây phút cô nhìn thấy anh cùng cô gái khác trên giường, bầu trời của cô sụp đổ, cô đã mất đi tất cả.
Vậy nên hiện tại, cái gì cô cũng không cần.
Chương 45: Buông tự tôn
Cung Như Tuyết nhìn chằm chằm vào Hướng Thanh Lam, cảm giác không vui vừa rồi bắt đầu biến mất, bởi vì cô cũng nhìn ra hiện tại Tô Triết Thác muốn vũ nhục cô ta. Được nhìn cô ta xấu mặt thực vui vẻ, cực kì vui vẻ, nhưng sự bất an trong lòng cô cũng càng ngày càng mạnh.
Hướng Thanh Lam cúi đầu một lần nữa, ánh mắt rơi xuống bộ quần áo đã bị giẫm bẩn, tự tôn của cô so với Thanh, thứ nào mới càng quan trọng?
Cô chậm rãi đi qua, không nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tô Triết Thác, không nhìn sự coi thường của Cung Như Tuyết, cũng không nhìn những người khác rõ ràng thương hại. Cô không muốn nhìn cái gì, cũng không muốn nghe điều gì.
Hướng Thanh Lam chậm rãi ngồi xuống nhặt bộ quần áo lên, cẩn thận phủi đi bụi đất. Thật sự cô không thể mua cho Thanh được thứ đồ đắt tiền này, vậy nên nếu chỉ cần ngồi xuống, chỉ cần cúi đầu là có thể được đến nó, vậy thì cô sẽ làm, cô sẽ buông tha cho tự tôn của mình, không vì chính cô, mà vì một người khác.
Cô ôm chặt quần áo, nhìn thẳng vào nam nhân đứng ở trước mặt, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở áp lực của anh.
'Cảm ơn anh.' Cô hơi cúi người xuống, cho dù đây chỉ là một sự bố thí cô cũng muốn cảm ơn, chẳng qua, là cảm ơn không tiếng động.
Mở cửa ra, cô không ngừng bước đi, thậm chí không dám quay đầu, nhưng lại vẫn có thể cảm giác được ánh mắt ngày càng lạnh như băng của Tô Triết Thác thẳng tắp bắn vào thân thể cô. Thực lạnh, cũng rất đau.
Khép lại cánh cửa, vài cơn gió nhẹ thổi qua mơ hồ làm khô đi làn hơi nước vừa nhen nhóm. Cô bước nhanh về phía trước, đem tất cả mọi việc bỏ ở sau lưng, từ nay nơi này đã không phải thế giới cô có thể tiến vào.
Không biết đây là loại cảm giác gì, cô cảm giác chính mình hoàn toàn hết hy vọng, sự ảo tưởng bấy lâu nay đã hoàn toàn bị đánh vỡ, không còn chút ánh sáng nào.
Là vì anh, vẫn là vì cô?
Cô vươn tay đặt ở khóe mắt, rất khô, thì ra cô không hề khóc, cũng không khóc được. Dường như tất cả đã không còn giá trị, thời gian hai năm của cô, hơn bảy trăm ngày có yêu, thật sự đã trôi qua.
Nhìn bộ quần áo ở trong lòng, cô dừng lại, cố gắng lau đi vết giày trên đó, cũng may chỉ có bụi đất, phủi sạch một chút là được. Mặc kệ bộ quần áo này có được bằng cách nào, cô cũng đã tiết kiệm được không ít tiền, thế nên hôm nay cô sẽ làm thật nhiều đồ ăn, nhất định Thanh sẽ rất vui vẻ.
Mà bên trong cửa hàng, Tô Triết Thác nắm chặt hai tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hướng Thanh Lam rời đi. Không biết phải nói vừa rồi cô không có cốt khí vẫn là rất biết nhẫn nhịn nữa, nhưng điều làm cho anh không thể chấp nhận là, tất cả mọi điều cô làm đều vì một nam nhân khác.
"Thác, anh đang nhìn gì thế?" Cung Như Tuyết phức tạp nhìn anh. Liệu có phải bọn họ đang xem nhẹ điều gì không, tại sao cô lại cảm thấy cuộc sống của mình đột nhiên thay đổi, không thể đoán trước được điều gì nữa?
"Đi thôi." Tô Triết Thác đột nhiên buông lỏng tay ra, bước nhanh rời khỏi cửa hàng, không giống như trước kia chăm sóc dắt tay Cung Như Tuyết, anh hiện tại rất muốn im lặng một chút. Thì ra khi gặp lại người kia, phản ứng của anh còn kịch liệt hơn cả những gì đã tưởng tượng. Đây là loại tình cảm gì, anh không biết, cũng không muốn biết.
Cung Như Tuyết vội vàng đuổi theo anh, lần đầu tiên cô cảm thấy tâm tình của bọn họ xa cách đến như vậy, mà tất cả dường như là vì sự xuất hiện cô gái ấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK