"Lam, rốt cục thì anh cũng tìm được em rồi..." Tuy trí nhớ về ba tháng qua vẫn chưa hề khôi phục, nhưng cô gái này có vòng cổ của anh, gọi anh bằng cái tên chỉ mình anh và 'người kia' biết. Như vậy, nếu cô không phải là Lam, ai còn có thể là Lam được nữa?
Ngân Táp đứng ở phía xa nghiêng đầu nhìn bọn họ, phức tạp khẽ nheo mắt. Cậu luôn cảm giác chuyện này có chút không thích hợp, dường như diễn ra quá thuận lợi, rất tự nhiên, cho nên lại có phần thiếu chân thật.
Cảm giác rất lạ, thật sự rất lạ, nhưng lại không thể nói rõ được lạ ở điểm nào.
Chủ nhân của cậu luôn là một người cực kì cẩn thận, cũng vô cùng tàn nhẫn, thế nên từ trước tới giờ vẫn chưa từng có ai dám lừa gạt ngài, có lẽ, chính cô gái này cũng không phải là ngoại lệ. Thẳng thắn mà nói, cô ta thật sự rất xinh đẹp, thuận mắt hơn nhiều so với Uông Tiểu Lam, cho nên, nếu đây thật sự là 'Lam' chính phẩm, cậu sẽ không có gì để phản đối.
Tất nhiên, cậu nhấn mạnh vào từ 'nếu'.
Bên trong xe, Arthur ôm chặt cô gái trong lòng, chỉ sợ cô sẽ mất tích một lần nữa.
Cô nói, cô đã phải đợi anh thật lâu.
Cô nói, cô chờ rất vất vả.
Cô nói, mỗi ngày cô đều khóc đợi anh về.
Mỗi câu nói của cô đều như một nhát dao cứa vào lòng anh, khiến anh đau đớn muốn chết. Lam của anh không nên phải chịu khổ như vậy, không nên.
"Lam, anh xin lỗi, là tại anh đã quên mất em." Arthur nâng khuôn mặt của cô lên, đau lòng nói.
"Thanh." Ánh mắt của Y Nhược hơi hơi tối, quả nhiên, mọi việc diễn ra giống như anh họ đã dự liệu. Arthur không nhớ lại, nhưng cũng không hoài nghi điều gì.
Chỉ cần cô có thể nhân cơ hội này tóm chặt lấy Arthur, như vậy, về sau bọn họ sẽ vĩnh viễn được ở cùng một chỗ.
"Thanh, anh nhầm rồi, tên em là Y Nhược." Y Nhược phiền não nhíu chặt hai hàng lông mày xinh đẹp, khiến cho Arthur có chút luống cuống tay chân. Anh vội vàng đặt tay lên trán cô, vuốt nhẹ vào chỗ nhíu mày, chỉ sợ sẽ làm cô bị đau. Ở trong ý thức của anh, dường như cô gái này rất yếu, rất yếu, cần được anh bảo vệ.
Nhưng vì sao cô lại nói với anh cô không phải là Lam? Trong trí nhớ của anh chỉ có một từ 'Lam' duy nhất, chưa từng tồn tại hai từ 'Y Nhược'.
"Lam là nhũ danh của em." Y Nhược nắm chặt hai tay, môi dưới cũng bị cắn cho sưng đỏ, bộ dáng khó chịu vô cùng.
"Xin lỗi Lam, xin lỗi." Arthur cúi người xuống, cẩn thận hôn lên môi cô, nhẹ giọng dỗ dành. Anh không muốn cô phiền lòng, Lam của anh, phải luôn được vui vẻ mới đúng.
Ngân Táp nhìn hai người phía sau thân mật qua gương chiếu hậu, vẫn cảm giác có chút không ăn khớp, cảm giác có chút... Đáng ghét.
Đây thật sự là chính phẩm sao?
Hẳn là vậy đi, ngay cả chủ nhân cũng không hoài nghi, như vậy, cậu cũng không nên suy nghĩ nhiều làm gì.
Dừng xe trước cửa khách sạn, Ngân Táp bước xuống nhìn quanh một vòng, xem ra Fred vẫn chưa đi đón Uông Tiểu Lam trở lại.
Thật đáng tiếc, cậu còn đang mong chờ được xem một hồi kịch hay. Nhưng không sao, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, phản ứng của Uông Tiểu Lam lúc đó nhất định sẽ vô cùng thú vị.
Cửa xe mở ra lần nữa, Arthur bước xuống trước, sau đó, vô cùng tự nhiên ôm lấy Y Nhược vào lòng.
"Thanh, đừng như vậy, bỏ em xuống đi." Y Nhược đánh nhẹ vào ngực anh, hai gò má hơi ửng đỏ, hiển nhiên là có chút ngại ngùng.
"Bảo anh buông ra? Đó là chuyện không có khả năng." Thật vất vả mới tìm lại được cô, làm sao anh có thể buông tay lần nữa? Mấy tháng qua, không buổi tối nào là anh được ngủ yên giấc. Anh luôn nhìn vào Uông Tiểu Lam, cố gắng tìm lại một chút cảm giác quen thuộc, nhưng chỉ đổi về được sự thất vọng, không hơn.
"Anh sẽ không buông tay, vĩnh viễn cũng không buông tay, em là của anh, Lam, em là của anh..." Anh chạm nhẹ chóp mũi của mình vào mũi của cô, nhẹ giọng nỉ non. Gương mặt mờ ảo trong mộng kia, cuối cùng cũng trở nên chân thật, anh có thể chạm vào, có thể hôn, thậm chí, có thể ôm chặt lấy cô, vĩnh viễn không thả ra.
Y Nhược vốn đang vô cùng cảm động, lại bị một chữ 'Lam' phá hỏng hết tâm tình. Cô vùi đầu vào ngực anh, thử đề nghị một lần.
"Thanh, về sau gọi em là Nhược Nhược được không?"
Arthur hơi sửng sốt một chút, rất nhanh lại cười cười, "Em vốn chính là Lam mà, có Thanh thì sẽ có Lam." Anh không thích Nhược Nhược, anh chỉ thích Lam. Anh có thể làm mọi điều cô muốn, ngoại trừ việc này, hơn nữa, cô cũng chính là Lam không phải sao?
"Ừ, Lam thì Lam đi, nhưng mà..." Giọng cô nhỏ đi một ít, "Thanh, anh có yêu em không?"
"Anh yêu em." Arthur trả lời mà không cần suy nghĩ, đây là cô gái anh coi trọng hơn cả sinh mệnh, làm sao có thể không yêu?
Đánh mất rồi lại có được, đây là một chuyện hạnh phúc cỡ nào. Thì ra, người anh vẫn chờ chính là cô, không phải Uông Tiểu Lam, mà là cô.
Lam của anh.
Y Nhược thỏa mãn tươi cười, rất nhanh, ý cười bên môi đã bị anh ngậm lấy, rất cẩn thận, rất dịu dàng. Cảm giác được coi trọng yêu thương, thì ra là hạnh phúc đến vậy, chỉ có một chút không được hoàn mỹ là, anh dành điều đó cho kẻ tên là 'Lam', không phải cô.
Ngân Táp mất tự nhiên quay đầu sang nơi khác, vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Nhưng khi cậu đến nhìn kĩ hơn, lại không thấy người nào ở đó. Có lẽ gần đây nghỉ ngơi không tốt, xuất hiện ảo giác chăng? Cậu nhún nhún vai theo chủ nhân tiến vào khách sạn, lại không hề biết, thật ra cậu không hề nhìn lầm.
Ở phía sau bức tường, Hướng Thanh Lam chậm rãi đi ra, dõi mắt theo mấy bóng người dần trở nên mờ nhạt.
Người vừa say đắm hôn cô gái ở đằng kia, là Thanh sao?
Anh thật sự đã quên cô? Anh không cần cô, không cần con của bọn họ?
Bụng dưới đau quặn từng cơn, Hướng Thanh Lam sợ hãi chống tay vào vách tường, cố gắng đứng thẳng.
Đừng, đừng như vậy lần nữa, cô không muốn mất đi đứa bé này, cô đã không có Thanh, không thể ngay cả cốt nhục của anh cũng không giữ lại được.
Nhưng cô đau, thật sự đau quá...
Cô cố hết sức đứng thẳng lên, nếu không ai cứu cô, chính cô sẽ tự cứu mình. Ôm bụng lảo đảo đi về phía trước, tầm mắt dần trở nên mông lung, không biết là bởi vì đau, hay bởi vì nước mắt.
...
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng, lúc này đang có một đôi nam nữ nhiệt tình quấn quít lấy nhau. Người đàn ông vội vàng muốn cướp đi thứ gì, bàn tay nóng cháy chạy trên người cô gái, anh thở từng hơi thật sâu thật sâu, chưa bao giờ cảm thấy ham muốn đến như vậy.
Bọn họ vừa tiến vào khách sạn, anh đã thâm tình ôm cô, hôn cô, khiến cả người cô đều trở nên mềm yếu. Tất nhiên cô cũng không còn là một cô gái không hiểu chuyện, cô đã từng qua lại với vài người, nhưng vẫn chưa từng gặp được người nào mạnh mẽ như anh.
Nhất định, đêm nay sẽ là một đêm kích tình...
"Arthur..." Cô nhỏ giọng gọi tên anh, không phải Thanh, mà là Arthur.
Người đàn ông nghe thấy tên mình, thân thể đột nhiên cứng ngắc một chút, cảm giác giống như vừa bị hắt một chậu nước lạnh. Anh vội vàng đứng lên, lấy chăn bao kín Y Nhược, lồng ngực không ngừng phập phồng, dường như đang cố áp lực điều gì đó.
"Thanh, làm sao vậy?" Sao đột nhiên lại ngừng? Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa, là bọn họ sẽ 'chân chính kết hợp', mục tiêu của cô sẽ càng gần. Chuyện gì xảy ra với anh vậy, không lẽ...
"Lam, chúng ta không nên tùy tiện như vậy, không tốt cho em." Tuy rằng anh thật sự rất muốn cô, nhưng không hiểu sao từ tận sâu bên trong, tâm lý của anh vẫn có phần bài xích. Hình như, có người nói với anh không được hành động như vậy, nhất định không được.
"Lam, nói cho anh biết một ít chuyện trước kia của chúng ta được không?" Tay anh mơn trớn từng sợi tóc của Y Nhược, ánh mắt lộ vẻ mê mang. Anh thật sự rất muốn biết, rốt cục ba tháng kia đã xảy ra chuyện gì, mà sau khi anh rời đi, cô đã phải sống như thế nào, liệu anh có bỏ lỡ điều gì quý giá không?
Y Nhược hơi nâng mắt nhìn Arthur, thấy anh vẫn dịu dàng như cũ thì mới dám thở phào một hơi. Ban nãy, cô còn nghĩ anh đã phát hiện ra điều gì, xem ra là không phải.
Ba tháng kia ư? Cô có rất nhiều chuyện để nói cho anh nghe, mà chỉ cần cô nói, như vậy nhất định nó sẽ trở thành sự thật, bởi vì đã có người sắp xếp chu đáo mọi việc từ trước.
Cô là một du học sinh vừa trở về nước không lâu, bản tính lương thiện nên khi nhìn thấy anh bị đói ngất ở ngoài đường đã mang về chăm sóc.
Bọn họ sống với nhau, yêu nhau, hơn nữa, cô còn đem lần đầu tiên của mình cho anh. Nhưng cuối cùng không hiểu vì nguyên nhân gì, anh lại một đi không trở lại, làm cô đau lòng muốn chết, thiếu chút nữa sẽ phát điên. Không chỉ thế, kể từ ngày hôm đó, cứ đến buổi chiều là cô sẽ đi tìm anh, đợi anh, bởi vì cô tin nhất định anh sẽ trở về, cô tin không ai có thể chia cắt được bọn họ.
Câu chuyện này, rõ ràng không thể chê vào đâu được. Hoàn mỹ vô cùng, đầy đủ vô cùng, tuy là giả, nhưng so với thật thì còn thật hơn cả thật.
"Xin lỗi Lam, là tại anh không tốt, anh không nên quên em, khiến cho em chịu khổ..." Arthur ôm chặt cô vào lòng, đau đớn nói. Những chuyện này, về sau anh nhất định sẽ bù đắp cho cô thật nhiều, nhất định sẽ không để cô phải khổ sở thêm lần nữa, Lam của anh...
"Không sao đâu, Thanh..." Y Nhược để mặc cho anh ôm, hai thân thể cách nhau rất gần, nhưng dường như, trái tim lại ở thật xa.
...
Trong bệnh viện, Hướng Thanh Lam nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng hạ xuống, cùng nước mắt hòa vào làm một.
Bụng của cô đau quá, đau quặn lại từng hồi, nhưng cô cũng không dám động đậy dù chỉ một chút, sợ sẽ làm thương đến đứa bé yếu ớt kia. Đứa bé này còn chưa ra đời đã phải chịu quá nhiều đau khổ, tất cả đều chỉ vì cô cố chấp không chịu buông tay...
Con à, con đừng bỏ mẹ được không?
Mẹ chỉ có con.
Chỉ có một mình con nữa thôi.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, khóe mắt rớt xuống một giọt lệ, trong lòng vô cùng chua xót.
Bác sĩ thở dài một hơi, cẩn thận kéo chăn cho cô. Thai nhi đã được sáu tháng, tại sao lại nhỏ như vậy. Người mẹ quá gầy yếu, tâm tình lại luôn buồn rầu lo sợ, chỉ sợ cứ tiếp tục thế này, đứa bé sẽ bị sinh non, mà ngay cả chính cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Ông ra ngoài, nhìn thấy phía trước có một người đàn ông đang đứng ngồi không yên, caravat bị kéo lệch sang một bên, thỉnh thoảng anh ta còn vươn hai tay vò đầu bứt tóc, bồn chồn đi qua đi lại.
Tô Triết Thác nhìn thấy bác sĩ bước ra, vội vàng chạy lại gần, mở to đôi mắt đỏ ngầu.
"Cô ấy không sao phải không?" Giọng anh khàn khàn như đang bị vướng hàng ngàn hạt cát trong cổ họng, khó chịu, nhưng còn đau lòng nhiều hơn.
Bác sĩ có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài phiền não, "Tiên sinh, nói thật với anh, đứa bé này khó lòng giữ được. Tuy tạm thời không có vấn đề gì, nhưng khả năng chị nhà bị sinh non là rất cao, đến lúc đó, tỷ lệ sống sót của cháu bé sẽ không lớn..."
Thật vất vả mới cứu lại được, chỉ sợ đứa bé sinh ra cũng chỉ sống thêm được vài tháng, thậm chí chính người mẹ cũng gặp nguy hiểm...
Tô Triết Thác tựa người vào tường, thất thần đặt tay lên trán, thực sự không biết phải làm sao bây giờ. Đứa bé kia vẫn luôn là cái gai trong lòng anh, anh không chấp nhận được nó, khó chịu về nó, nhưng lại chưa từng nghĩ muốn nó chết đi.
Một sinh mệnh bé nhỏ còn chưa được chào đời đã bị bác sĩ phán cho án tử.
Sinh non, tỉ lệ sống sót là không lớn?
Thật không dám nghĩ đến, nếu Lam Lam biết được chuyện này sẽ đau lòng cỡ nào, liệu có còn dũng khí để đứng dậy lần nữa hay không?
Đứa bé kia quan trọng với cô đến đâu, anh là người hiểu rõ hơn ai hết.
Vì nó, cô đã phải trả giá rất nhiều, nếu bây giờ mất đi, anh không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ.
Đứa bé là tất cả của cô, mà cô, lại là tất cả của anh.
Anh hít một hơi sâu, đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Hướng Thanh Lam. Khuôn mặt cô tái nhợt, ảm đạm như không còn sinh mệnh.
Vuốt ve gò má của cô, anh chợt nghĩ, nếu thế giới của bọn họ không đột nhiên xuất hiện ra Cung Như Tuyết, phải chăng giờ này anh đã có một gia đình hạnh phúc, có vợ, có con, căn nhà sẽ đầy ắp tiếng cười? Cuộc sống của Lam Lam sẽ không xuất hiện một người tên là Thanh, còn anh sẽ không phải đau đớn nhìn cô mang trong bụng đứa con của người khác.
"Lam Lam đừng lo, chúng mình còn có thể có rất nhiều con, nhất định sẽ có." Nếu cô chịu cho anh một cơ hội, anh sẽ cố gắng làm lại tất cả từ đầu, anh và cô sẽ xây dựng một gia đình, có với nhiều thật nhiều đứa con xinh xắn.
Chỉ là, Hướng Thanh Lam vẫn mê man nhíu mày, đôi môi lẩm nhẩm điều gì đó, thỉnh thoảng là 'Thanh', thỉnh thoảng lại là 'con ơi'.
Tô Triết Thác nhìn khẩu hình của cô, đáy lòng đau kịch liệt.
Anh rất yêu, cho nên có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Cô rất yêu, cho nên có thể vì đứa bé mà đánh đổi sinh mạng.
Vốn dĩ đều là tình yêu chân tình, nhưng sự khác nhau lại quá lớn.
Chẳng phải người ta vẫn nói, chân tình sẽ rất gần với đau lòng hay sao?
Anh đau lòng nhiều như vậy, chẳng phải là vì đã quá chân tình? Lẽ nào cô vẫn không hiểu?
Trong căn phòng yên lặng, Tô Triết Thác vẫn ngồi bên cạnh Hướng Thanh Lam, ánh mắt phức tạp nheo lại thành một đường kẻ thẳng.
Arthur Hoài Thụy, hãy nhớ lấy thời điểm Lam Lam thương tâm nhất, đau khổ nhất, người ở bên cạnh cô ấy không rời là tôi, còn anh, đang vui vẻ ôm một cô gái khác vào lòng. Tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi, tôi không nợ anh điều gì cả.
Anh cần một kí ức, tôi đã hào phóng trả lại, thế nên hãy cố gắng mà yêu thương Y Nhược thật nhiều đi.
Lam Lam, là của tôi!
...
Arthur đột nhiên mở to mắt, không hiểu vì sao, trong lòng anh lại cảm thấy áp lực khó chịu, buồn bực vô cùng.
Anh bước xuống giường, tao nhã mặc quần áo, sau đó xoay người ra ngoài.
"Ngân Táp." Arthur đứng trước cửa, cố ý hạ thấp giọng, dường như sợ đánh thức người đang ngủ bên trong.
"Chủ nhân." Ngân Táp cúi đầu, sẵn sàng nghe lệnh.
"Cậu đi điều tra mọi thông tin về cô ấy cho tôi, nhớ là phải làm bí mật."
Ngân Táp hơi mím môi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra, chủ nhân cũng không hoàn toàn tin cô gái kia là người mình cần tìm, nhưng lại sợ nếu cô ấy là thật, biết chủ nhân muốn đi điều tra ngọn ngành mà sẽ khổ sở đau lòng.
"Ngân Táp, tôi vẫn chưa khôi phục trí nhớ, chỉ mơ hồ biết người kia tên là Lam, thế thôi. Không phải tôi nghi ngờ cô ấy, nhưng có một số chuyện luôn phải làm cho rõ ràng, cậu cũng hiểu điều đó phải không?" Cũng mong cô thật sự chính là 'cô', bởi vì nếu không phải, nếu cô lừa anh, anh sẽ hủy hoại cô, khiến cô sống không bằng chết.
Lam là tia sáng duy nhất trong lòng anh, là nơi mềm mại nhất, thần thánh nhất, không ai được phép xâm phạm. Vậy nên... Lam, tốt nhất là em không lừa anh, tốt nhất là như vậy.
"Chủ nhân..." Ngân Táp ngẩng đầu nhìn anh, không biết vì sao lại có chút ngập ngừng.
"Cậu có chuyện gì cứ nói." Arthur lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Ngân Táp.
"Chủ nhân, nếu cô gái này là thật, như vậy Uông tiểu thư... Phải làm gì với cô ta bây giờ?" Thật ra, cậu cũng muốn chừa cho Uông Tiểu Lam một con đường lui, tốt nhất là cô ta không nên quay về đây làm gì. Khi kẻ thay thế gặp được chính phẩm, lúc ấy sẽ không đơn giản chỉ là mất mặt, nên nhớ, chủ nhân là người rất tuyệt tình.
"Ngân Táp, cậu đi theo tôi lâu như vậy, nếu ngay cả chuyện này cũng không xử lý được, như vậy, cậu có thể về Anh quốc được rồi." Arthur lạnh lùng cười, thản nhiên nói.
"Tôi đã biết, thưa chủ nhân, tôi sẽ giải quyết việc này thật ổn thỏa." Tuy trả lời như vậy, Ngân Táp vẫn cảm thấy việc này giao cho Fred thì thỏa đáng hơn. Bởi vì với cậu, Uông Tiểu Lam là người rất phiền...
Phía trong cánh cửa, Y Nhược nắm chặt chiếc chăn mỏng đang quấn trên người, nét mặt không hề ngái ngủ.
Arthur Hoài Thụy, quả nhiên không phải là người dễ lừa.
Nhưng cũng không sao, cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng cổ trước ngực, điều tra đi, tìm kiếm cho kĩ vào, nhất định anh sẽ có được vô số 'sự thật'.
Nếu không tận mắt thấy vài bản báo cáo cho thỏa lòng, làm sao có thể vĩnh viễn không hoài nghi? Vậy nên, làm càng sớm thì càng có lợi cho cô, ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì?
Anh họ, chuyện này nhất định anh phải giúp em đến cùng...