Nhìn ánh mắt chuyên chú của Hướng Thanh Lam, vừa rồi lại được nghe cô khen ngợi, Thanh thấy mặt mình có chút nóng lên. Cảm giác mặt đỏ tim đập này thật đúng là không sai, nhưng anh lại muốn nó kịch liệt hơn chút nữa, nhưng phải làm như thế nào đây, anh chẳng có chút kinh nghiệm nào cả.
Đúng rồi, hỏi Lam đi, cô nhất định sẽ biết. Anh vừa định mở miệng, nhưng lại theo bản năng ôm lấy Hướng Thanh Lam, xoay người đem cô đứng ở phía sau. Đây là một loại trực giác, anh không biết nó cụ thể là gì, nhưng có thể chắc chắn rằng nguy hiểm ở ngay gần đây.
'Thanh...' Hướng Thanh Lam nắm chặt tay anh, dường như sự khẩn trương của anh khiến cô cũng lo lắng theo, lòng bàn tay bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là làm sao vậy, sao sắc mặt anh lại trầm trọng như vậy, còn có thân thể anh, khẩn trương đến ngay cả cơ bắp cũng bắt cứng lên.
"Bộp bộp bộp..." Rất nhanh, bọn họ nghe được một tràng vỗ tay, âm thanh như vậy đột nhiên vang lên làm không khí có chút nặng nề.
"Không ngờ một tên ngốc lại có độ cảnh giác cao như vậy, thật sự khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
Nam nhân khoanh tay trước ngực đứng ở dưới tàng cây, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt xuống tới gò má. Kể ra nếu như không có vết sẹo này trông hắn sẽ bình thường hơn một chút, nhưng vì có nó, khuôn mặt vốn thô kệch nay lại càng phát ra nguy hiểm cùng âm ngoan, nhất là nụ cười kia, thực lạnh lùng!
Hướng Thanh Lam không hiểu nhìn nam nhân này, cô chưa từng gặp hắn, cho nên hẳn là không có xích mích gì đi? Vậy chẳng lẽ là ăn cướp?
Hướng Thanh Lam trầm mặc một chút, cuối cùng lấy ra hết tiền lẻ trong người, vươn tay, đưa cho nam nhân.
"A..." Mà hắn ta chỉ nở nụ cười, vết sẹo trên mặt run lên, càng phát ra hung ác, "Này câm điếc, cô thật đúng là một tên ăn mày." Hắn có chút châm chọc nhìn mấy tờ tiền lẻ trong tay cô. Một đứa câm đi với một thằng khờ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết bọn họ nghèo kiết xác, hơn nữa nhìn chiếc quần bò cô ta đang mặc, không biết đã giặt đến bao nhiêu lần, gấu quần đều có chút rách nát. Bọn họ có tiền? Điên mới tin.
Hướng Thanh Lam nắm chặt tay, càng cảm thấy lo lắng. Hắn không cần tiền, vậy hắn cần gì?
Nam nhân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, âm thầm suy tư, ánh mắt của tên ngốc kia không sai, đủ lạnh lùng, đủ ngoan độc.
Mặt sẹo đứng một hồi cũng cảm giác có chút nhàm chán. Phải ra tay với một đôi như vậy thật đúng là hạ thấp tiêu chuẩn của hắn, nhưng cũng đâu còn lựa chọn khác.
Chậm rãi rút ra một thanh côn gỗ dài chừng 30 cm, phải biết rằng bình thường 'dạy dỗ' người khác hắn đều dùng côn sắt, hôm nay làm vậy đã là rất nhân từ với bọn họ, nếu không về sau tên ngốc này sẽ càng ngớ ngẩn hơn. Về phần Hướng Thanh Lam, cô nàng kia cũng không nói rõ phải ra tay thế nào, cho nên hắn chỉ cần đánh một chút là được, nhưng 'một chút' của hắn cũng không phải người bình thường có thể chịu nổi.
"Anh muốn làm gì?" Giọng Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Mặt sẹo không khỏi sửng sốt một chút, hơi híp mắt lại nhìn Thanh, không phải nói nam nhân này là một tên ngốc sao, như thế nào một chút cũng chẳng thấy giống? Hơn nữa ánh mắt của Thanh khiến hắn cảm thấy áp lực, dường như không khí xung quanh đều bị rút đi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Lần đầu tiên đứng trước trước một người, trong mơ hồ, hắn thế nhưng cảm thấy sợ hãi.
Chần chừ nửa ngày, cuối cùng hắn dùng lực nắm chặt côn gỗ trong tay, mặc kệ nói thế nào cũng chỉ có hai người mà thôi, cho dù bọn họ là người bình thường hắn cũng chẳng để vào mắt, huống chi một một đứa câm đi với một thằng khờ? Thật đúng là thần hồn nát thần tính, hắn không khỏi phỉ nhổ chính mình một chút.
"Muốn làm gì?" Hắn ngẩng đầu, thỉnh thoảng dùng côn gỗ đánh vào lòng bàn tay, "Tao có làm gì đâu, chẳng qua muốn đánh bọn mày một gậy thôi, suy nghĩ đi, đứa nào cũng được, tao chỉ đánh một gậy duy nhất, ai tới?"
Hắn nói thực nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt lại phá lệ lạnh lẽo, ánh mắt phát ra từng đợt âm hiểm. Thanh không nói gì thêm, mà Hướng Thanh Lam bối rối cắn chặt môi, cô xem như hiểu được. Nam nhân mặt sẹo này rõ ràng là muốn gây rắc rối, tuy vẫn không hiểu bọn họ đắc tội hắn khi nào, nhưng cô biết, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng buông tay. Ngẩng đầu nhìn Thanh, từ đầu tới cuối anh vẫn luôn đứng trước cô, bảo vệ cô, nhưng cô sẽ không để anh bị thương lần nữa, hiện tại anh chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Cô dùng sức bỏ tay Thanh ra, sau đó bước lên đứng trước mặt anh, lấy tay chỉa chỉa chính mình.
Cô đến.
Thân thể của cô tốt lắm, dạo gần đây cũng béo lên chút ít, chỉ là một gậy thôi, cô có thể chịu được.
Mặt sẹo cảm thấy ngoài ý muốn một chút, cuối cùng vẫn nhếch lên khóe môi nứt nẻ, hắn không muốn đánh phụ nữ, nhưng nếu cô ta tự đưa mình lên cửa thì cũng chẳng có vấn đề gì. Dù sao hắn chỉ muốn một gậy mà thôi, cái khác không quan trọng, nhưng cô gái này, thật đúng là...
Không biết nên nói rất thiện lương, vẫn là vô cùng ngu xuẩn.
"Nghĩ cho kĩ vào, một gậy này của tao hạ xuống khả năng mày sẽ gẫy vài cái xương đấy!" Hắn nắm chặt côn gỗ, có chút cảnh cáo nói xong.
Hướng Thanh Lam lắc đầu, dang hai tay ra giống như gà mẹ che chở gà con, ánh mắt gắt gao theo dõi hắn. Cô cũng sợ hãi, thậm chí thân thể cô còn đang không ngừng run rẩy, nhưng cô không thể bỏ lại Thanh. Nếu nhất định một trong hai người phải thừa nhận đau đớn, như vậy cô nguyện ý đứng ra, bởi vì Thanh đã không thể chịu thêm thương tổn được nữa rồi.
Mặt sẹo lạnh lùng cười, hắn giơ côn lên cao, đánh đi qua, đương nhiên sẽ không lưu tình, bởi vì hắn cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì.
Mà Thanh chính là mím môi, đột nhiên đẩy Hướng Thanh Lam sang một bên, cũng trong nháy mắt này cây mộc côn trong tay mặt sẹo đánh vào không khí. Hắn nhíu mày, phản ứng của thằng ngốc này quá nhanh, dường như có thể đoán trước được hành động của hắn. Không thể nào, chắn chắn chỉ là do trùng hợp! Lại giơ mộc côn lên lần nữa, đánh thằng ngốc có lẽ tốt hơn là đánh đứa con gái, dù sao chỉ cần xử một đứa, là ai đều được.
Lại một côn hạ xuống, Thanh híp hai mắt, nghiêng đầu một chút, mộc côn vừa vặn sượt qua sợi tóc của anh. Hướng Thanh Lam gắt gao nắm chặt góc áo, giọng nói vẫn bị mắc ở yết hầu, cô chưa từng khao khát có lại giọng nói của mình đến vậy, cho cô nói được không, một tiếng, chỉ cần một tiếng thôi! Chính là, đôi môi không ngừng khép mở, cuối cùng lại vẫn không thể phát ra thanh âm nào.
Mặt sẹo đánh hụt vài lần càng thêm dùng sức vung mộc côn, nhưng vẫn luôn bị Thanh dễ dàng tránh né. Hắn kỳ quái nhìn thân thủ của Thanh, luôn cảm giác anh ta là người từng luyện võ, hơn nữa còn luyện đến rất lợi hại, mấy động tác vừa rồi dường như được xuất phát từ bản năng, không hề có biểu hiện cố sức.
Vết sẹo trên mặt hắn lúc này giống một con sâu róm xấu xí đang ngọ nguậy, trông quỷ dị vô cùng, mà sức lực của hắn lại dường như dùng mãi cũng không xong, một côn giơ lên lại một côn hạ xuống.
Thanh nhẹ nhàng tránh né mặt sẹo công kích, cũng không biết đây là vì sao, dường như anh có thể đoán trước được động tác kế tiếp của hắn, này quả thật là phản ứng đến từ bản năng.
Góc áo không ngừng bay lên, anh chuyên tâm nhìn theo từng động tác của mặt sẹo, loại đấu pháp liều mạng này thật khiến anh có chút không chịu nổi.
Hướng Thanh Lam sốt ruột nhìn hai người lại không có cách gì giúp đỡ được, việc đang xảy ra không phải chuyện cô có khả năng ngăn cản, hơn nữa, cô sợ sẽ mang lại phiền toái cho anh.
Mặt sẹo đánh nửa ngày vẫn không đụng được góc áo của Thanh, trên trán chậm rãi chảy xuống một ít mồ hôi lạnh, hắn biết, mình đang dần mất sức. Lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng gặp qua ai như tên ngốc này, mặc kệ hắn dùng phương pháp gì người này cũng có thể bình tĩnh tránh né, thực quỷ dị.
Chậm rãi cong lên khóe môi, tuy có khó đối phó hơn so với tưởng tượng, nhưng hắn cũng chưa từng nói mình chỉ đến có một người.
Hắn thừa nhận mình ti bỉ, khốn nạn, thế nên có vô lại thêm một chút cũng là việc bình thường.
Hướng Thanh Lam đột nhiên xoay người, mở to hai mắt, thấy được một người khác chậm rãi áp sát Thanh, mà trong tay hắn cũng cầm theo một thanh mộc côn.
"Thanh..." Một chữ mang theo khàn khàn, một chữ, chỉ có một chữ, sau đó không còn thanh âm gì khác. Nghe được tên mình, lại ý thức được là giọng nói của ai, Thanh giật mình nhìn về phía Hướng Thanh Lam. Anh vừa rồi nghe thấy, đó là giọng nói của Lam, cô có thể nói!
Lúc này, anh chợt quên đi tất cả nguy hiểm, trong đầu chỉ có một giọng nói không ngừng vang vọng, Thanh, Thanh, Thanh. Đó là tên của anh, đó là Hướng Thanh Lam đang gọi anh.
Mà ở trong nháy mắt này, hai nam nhân ăn ý nhìn nhau, cuối cùng người vừa đi ra giơ mộc côn lên cao, sau đó hung hăng đập xuống.
Một tiếng kêu rên, sau đó 'Rắc' một tiếng nữa, dường như có thể nghe được tiếng xương cốt ai đó vừa nứt ra. Thanh không dám tin trợn to hai mắt, bàn tay vẫn đang đặt ở không trung không cách nào hạ xuống được.
Bên tai anh chỉ có một giọng nói ong ong, cái gì cũng không nghe thấy.
Lam... Thanh nhìn Hướng Thanh Lam chậm rãi ngã xuống đất, khóe miệng của cô đang không ngừng trào ra máu tươi, nhiễm đỏ vạt áo, trát đau ánh mắt anh.
"Lam..." Anh ngồi xổm xuống, dường như ngay cả sức lực để nắm chặt ngón tay cũng không còn.
Vươn tay, anh lau đi máu tươi bên khóe miệng của cô, nhưng lau thế nào cũng không sạch sẽ, vì sao, vì sao lại như vậy? Nhìn khuôn mặt dường như không còn chút huyết sắc nào của cô, ánh mắt anh bắt đầu đỏ lên, ngẩng đầu, anh hung hăng trừng mắt nam nhân cầm mộc côn. Hắn thế nhưng làm Lam của anh bị thương, làm cô bị thương, anh muốn giết hắn, muốn giết bọn họ, anh không quan tâm thứ gì khác, anh muốn giết bọn họ.
Lộc cộc một tiếng, mộc côn trong tay nam nhân kia rơi xuống, thân thể bản năng từng bước lui về phía sau. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy. Đáng sợ gần như là vô tình cùng tàn nhẫn.
Thanh đứng lên, nhưng một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng nắm chặt lấy tay anh, lạnh đến không còn độ ấm, cũng làm lạnh cả lòng anh, 'Thanh, không cần...' Hướng Thanh Lam giương môi, không tiếng động thỉnh cầu, vừa rồi từ "Thanh" kia dường như chỉ là ảo giác của anh, anh chưa từng nghe qua giọng nói nào tuyệt vời như vậy, nhưng có lẽ sẽ không thể nghe lại lần nữa.
Thanh gắt gao mím môi, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân kia, cuối cùng vẫn là ngồi xổm xuống ôm chặt Hướng Thanh Lam. Tơ máu bên miệng cô thấm vào áo anh, chiếc áo cô bỏ qua tôn ngiêm để có được, chiếc áo mà anh thích nhất.
"Sợ cái gì, thật không có tiền đồ!" Mặt sẹo nghiêng đầu, nhổ một bãi nước bọt, mục đích hoàn thành, bọn họ có thể đi rồi. Hắn đi về phía nam nhân vừa đánh Hướng Thanh Lam, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng Thanh, đánh tới đánh lui vẫn là đánh vào cô ta, không tính vừa lòng, nhưng cũng chẳng sao.
"Nhưng đại ca ơi, ánh mắt của thằng kia đáng sợ lắm." Tên thủ hạ nhìn mặt sẹo, cẩn thận nói, "Đại ca nhìn thấy không? Vừa rồi ánh mắt của nó biến thành màu đỏ, là màu đỏ a." Hắn đi theo đại ca đã lâu, quả thật chưa từng gặp ai có thể nhẹ nhàng né tránh chiêu thức liều mạng của đại ca như vậy. Này còn không đáng sợ thì cái gì mới đáng sợ? Hơn nữa, hắn còn nghe đại ca nói qua, đầu óc nam nhân này có vấn đề, hiện tại lợi hại như vậy, nếu hắn bình thường, kia không phải bọn họ chết chắc rồi?
Nam nhân này, không phải kẻ dễ chọc!
"Đáng sợ đến mức nào? Đáng sợ bằng tao không?" Mặt sẹo ném mộc côn, hai tay khoanh trước ngực, có chút khinh thường thằng đàn em này. Đúng là nhãi ranh chưa trải sự đời, một thằng ngốc mà sợ thành như vậy thì sao làm đại sự được.
Hắn thản nhiên nhìn thoáng qua hai người, đối với hành động vừa rồi của mình không có chút cảm giác nào, dù sao loại chuyện này làm nhiều, máu cũng gặp qua không ít, tự nhiên là chết lặng.
Nhưng là phía sau, Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt có một loại hận ý làm cho mặt sẹo cảm thấy sợ hãi. Lắc lắc đầu, đá văng đi loại cảm giác kỳ quái này, từ lần đầu tiên gặp Thanh hắn đã thấy cực kì áp lực, hắn đột nhiên có một loại cảm giác, có lẽ, chuyện này vẫn chưa hề kết thúc, thậm chí, sẽ có một ngày bọn họ còn gặp lại.
Mà quả thật, cảm giác này của hắn thật sự linh nghiệm, nhưng tại thời điểm kia, điều hắn phải trả giá còn đau đớn hơn vài lần, thậm chí, cả chục lần.
Ra hiệu cho đàn em, mặt sẹo xoay người rời đi không lưu tình, để lại một cô gái bị thương, cùng một nam nhân không có bao nhiêu trí lực.
"Lam, đau lắm không?" Thanh gắt gao ôm chặt Hướng Thanh Lam, hi vọng có thể truyền cho cô một chút ấm áp. Sao cơ thể cô lại lạnh như vậy, vì sao, vì sao anh lại không cách nào giúp cô ấm áp trở lại?
Hướng Thanh Lam dùng sức chớp hai mắt, dường như muốn ghi tạc hình ảnh của anh vào tận đáy lòng. Thanh, nếu không có chị, em sẽ phải làm sao bây giờ? Đầu cô đau quá, bả vai cũng rất đau, tơ máu bên môi tràn ra càng nhiều, cô khó chịu ho khan vài tiếng, cuối cùng, rơi vào khôn cùng hắc ám.
'Thanh, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em.' Tay cô gắt gao nắm chặt tay anh, trừ bỏ tiếng hít thở như có như không chứng minh sinh mệnh vẫn còn tồn tại ra, lúc này thật sự đã không còn sức sống.
Vết máu trên người cô nhiễm đỏ hai mắt Thanh, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, một loại cảm giác sợ hãi lan tràn khắp tâm trí, khiến đáy lòng anh dần trở nên lạnh như băng.
Thanh gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, khắc sâu khuôn mặt của bọn họ vào trong đầu. Có một ngày, nhất định có một ngày nào đó, anh sẽ đòi lại món nợ này.