Uông Tiểu Lam tháo kính râm xuống, tao nhã hất mấy lọn tóc quăn ra phía sau. So với diện mạo thanh thuần ngày trước, cô cảm thấy phong cách này mới thích hợp với mình.
Thế nên, cô hẳn phải cảm ơn người đàn ông kia đã cho mình nhiều tiền như vậy, nhiều đến mức có thể mua mọi thứ đồ hàng hiệu yêu thích, nhiều đến mức, có thể điều tra cô gái đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh là ai.
Y Nhược, em họ của Tô Triết Thác, từ khi sinh ra đã là một thiên kim đại tiểu thư, cuộc sống sung sướng không thiếu một thứ gì, vậy mà cuối cùng lại cướp mất người đàn ông của cô.
Cô hận, cô thật sự rất hận.
Đứng trước cửa một phòng bệnh sang trọng, cô ghé mắt nhìn vào bên trong, thấy một cô gái đang yên lặng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn, ảm đạm không ánh sáng.
Mở cửa tự nhiên bước vào, nhưng cô gái kia vẫn không quay đầu lại, có lẽ nghĩ rằng người đến chỉ là một y tá.
Đến tận khi tiếng giày cao gót gõ xuống nền đất trở nên rõ ràng, Hướng Thanh Lam mới nhẹ nhàng nâng hai mắt lên, chậm rãi quay về phía sau, lại không tránh khỏi có chút giật mình khi nhận ra người đến là ai.
"Không cần sợ, hiện tại tôi cũng giống cô thôi, đều là một kẻ bị người ta vứt bỏ." Uông Tiểu Lam mân mê lọn tóc quăn xinh đẹp của mình, thản nhiên nói xong, sau đó ngồi xuống chiếc sô pha đặt ngay gần giường bệnh. Quả nhiên là phòng VIP, tiện nghi đầy đủ không thua gì một khách sạn hạng sang, rõ ràng gã kia rất yêu cô ta, chỉ có điều, hắn cũng giấu diếm vô số bí mật động trời.
Một cô gái mới đáng thương làm sao, bị bao người tính kế mà vẫn chẳng hề hay biết.
Uông Tiểu Lam đứng lên, vươn tay muốn chạm vào bụng Hướng Thanh Lam, cuối cùng lại bị cô ta giật mình đẩy lùi lại.
"Yên tâm đi, tôi chẳng hứng thú gì với đứa con trong bụng cô đâu." Cô nhàm chán nhìn Hướng Thanh Lam, ngừng một hồi mới nói tiếp, "Tôi chỉ muốn biết, nó có phải là con của Arthur hay không thôi?"
'...'
"Rốt cuộc thì có phải hay không?" Uông Tiểu Lam kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nhưng Hướng Thanh Lam vẫn tiếp tục trầm mặc, dường như không có ý định trả lời cô.
Uông Tiểu Lam khinh thường cười lạnh, thật ra, cô ta không nói cô cũng biết. Chuyện này vốn chẳng có gì quá khó khăn để nhìn thấu, nhất là khi, quân át chủ bài lại đang nằm trong tay cô. Một kẻ từng khiến cô phải hận nghiến răng nghiến lợi, không ngờ lúc này đây lại tỏ ra hữu ích vô cùng, cô em gái tốt của cô, Uông Tiểu Đình.
Chỉ cần một chút tiền được xì ra, như vậy mọi câu chuyện dù bí mật đến đâu cũng có thể đem ra chia sẻ, ví như, chuyện tình của một cô gái câm và một chàng trai ngốc.
Lãng mạn biết bao, cảm động biết bao, nhưng hiện tại chuyện đó chỉ mình cô được phép biết rõ. Tất nhiên về sau Uông Tiểu Lam này sẽ hào phóng kể cho mọi người, nhưng lúc đó, tất cả bọn họ sẽ phải trả giá thật nhiều.
Cô muốn bọn họ phải đau khổ, nhất là người đàn ông vô tình kia, Arthur Hoài Thụy.
"Chuyện tôi đến đây, tốt nhất cô đừng nói cho bất kì kẻ nào biết. Nếu muốn tìm lại trí nhớ cho anh ta, hãy biết đường mà giữ im lặng, hiểu không?" Cô không thể ở lại quá lâu, bởi vì đã sắp đến giờ Tô Triết Thác đến thăm Hướng Thanh Lam. Cô biết cô ta sẽ không nói, nhưng có một chút cảnh cáo thì vẫn hơn, dù sao, Tô Triết Thác cũng là một kẻ vô cùng đáng sợ.
Kế hoạch của cô chỉ mới bắt đầu mà thôi, cô sẽ còn quay trở lại đây thêm nhiều lần nữa.
Hướng Thanh Lam nghe tiếng giày cao gót dần biến mất ngoài cửa, lông mi nhẹ nhàng run lên.
Tìm lại trí nhớ cho anh, có thể sao?
Không thể phủ nhận, hiện tại tâm tình của cô đang vô cùng kích động, thậm chí là có chút chân tay luống cuống. Tin tức này với cô mà nói, quả thực là sự dụ hoặc đến trí mạng.
Hi vọng một lần nữa, cố gắng một lần nữa, như vậy, liệu có thất bại một lần nữa hay không?
Cô không muốn buông tay, nhưng cô cũng rất sợ vấp ngã...
Lại thêm những tiếng bước chân lại gần, cô xoay đầu, tiếp tục im lặng nhìn ra cửa sổ, không quan tâm người đến là ai.
"Sao em không đóng cửa vào, sẽ bị lạnh đấy." Tô Triết Thác nhẹ nhàng đến gần cô, khép cửa sổ lại, giọng nói dịu dàng, "Hôm nay em cảm thấy thế nào, có khỏe không? Đứa bé có ngoan không?"
Hướng Thanh Lam máy móc gật đầu, không chú ý đến một thoáng phức tạp trong đáy mắt của anh.
"Vậy là tốt rồi... Lam Lam, anh nấu canh cho em đây, mau uống đi." Tô Triết Thác đặt hộp canh lên bàn, mỉm cười vẫy vẫy Hướng Thanh Lam.
Mà Hướng Thanh Lam khó hiểu nhìn anh nửa ngày, cô nhớ rõ anh không biết làm bất cứ món gì, thậm chí ngay cả rửa bát cũng chưa bao giờ phải động tay đến, sao đột nhiên lại có thể nấu canh?
"Không cần nghi ngờ như vậy, thật sự là anh nấu. Món này anh học từ mẹ!" Tô Triết Thác thản nhiên nở nụ cười, còn không quên 'vô tình' để Hướng Thanh Lam thấy được mấy vết thương trên ngón tay.
Như trong dự kiến, Hướng Thanh Lam giữ chặt lấy tay anh, ánh mắt không giấu được một chút đau lòng.
"Không sao đâu, là tại anh không cẩn thận, nhất định lần sau sẽ chú ý." Tô Triết Thác thu tay lại, mỉm cười an ủi cô. Thật ra, lần này bị thương là do anh cố ý, ban đầu chỉ muốn diễn khổ nhục kế mà thôi, không ngờ hiệu quả thu về lại lớn như vậy.
Lam Lam từ trước tới nay vẫn luôn là một cô gái thiện lương, nhìn thấy anh bị thương vì cô như vậy, có lẽ nào lại không hề cảm động?
Hướng Thanh Lam đứng lên, Tô Triết Thác vội vàng giữ tay cô lại, chạm vào miệng vết thương có hơi đau, nhưng cũng rất đáng giá.
Đột nhiên, có thứ gì đó nóng bỏng rơi xuống tay anh, ươn ướt, khiến anh không khỏi giật mình kinh ngạc.
Hướng Thanh Lam đã ra ngoài một lúc, Tô Triết Thác lại vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ. Anh gắt gao nhìn vào tay mình, sau đó cẩn thận hôn lên giọt nước mắt còn lưu lại trên đó.
Rất mặn, cũng rất khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Đã lâu rồi, cô mới vì anh mà rơi lệ.
Nước mắt của cô khiến anh đau lòng, nhưng càng nhiều cũng là hưng phấn, là vô cùng kích động.
Bởi vì, đó là tình cảm cô dành riêng cho anh, cô đã bắt đầu thương tiếc anh, vì anh mà khóc.
Không biết từ lúc nào, Hướng Thanh Lam đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo một ít bông băng thuốc đỏ. Cô kéo anh cùng ngồi xuống cạnh giường, sau đó cẩn thận lau rửa vết thương.
Một chút tê dại truyền đến từ đầu ngón tay, mặc dù có chút đau, nhưng với Tô Triết Thác mà nói, đó cũng là thỏa mãn vô cùng.
Ngày mai, nhất định anh sẽ lại cứa thêm vài vết thương nữa...
Cúi đầu nhìn nét mặt chăm chú của Hướng Thanh Lam, cẩn thận như vậy, làm ngực anh xao xuyến từng hồi. Rốt cuộc thì không thể kìm lòng được, anh vươn cánh tay còn lại ôm cô vào lòng, muốn chứng minh cảm giác của mình là chân thật, hoặc là nói, muốn cứu vãn lại điều gì đó.
Lúc này đây, Hướng Thanh Lam cũng không hề giãy dụa, cô yên lặng tựa vào lòng anh.
Thật ra, nói không cảm động là nói dối.
Nhưng càng cảm động, cô sẽ càng cảm thấy nặng nề.
Bởi vì, cô nợ anh nhiều quá, có lẽ về sau cũng không có khả năng trả lại.
...
Trong sân bay, một chiếc máy bay tư nhân cao cấp vừa mới cất cánh, Uông Tiểu Lam đứng phía dưới, nheo mắt nhìn lên bầu trời. Vừa mới tìm lại nhau không được bao lâu, bây giờ đã vội vàng trở về Anh quốc, ngay cả một ngày cũng không muốn dài dòng ở lại.
Y Nhược, Arthur Hoài Thụy, tôi thật sự hi vọng các người sẽ yêu nhau, tình yêu càng ngày càng thắm thiết.
Cô cúi thấp đầu, vươn tay mơn trớn lọn tóc dài đã nhuộm thành màu rượu đỏ, ánh mắt nổi lên mấy tia khó lường.
Arthur Hoài Thụy, cả đời anh đều rất cẩn thận, chỉ đi tính kế người khác, lại chưa từng có chuyện người khác dám tính kế lại anh. Đó là thành công của anh, nhưng đồng thời cũng là thất bại lớn nhất.
Anh quá mức tự tin, hơn nữa lại xem nhẹ lòng hận thù của một cô gái.
Cô là Uông Tiểu Lam, không phải Hướng Thanh Lam, cô dám yêu thì cũng dám hận.
Thực sự, cô rất mong chờ thời điểm anh nhớ ra tất cả, bởi vì có thể lúc đó, cô mới là người được nở nụ cười mãn nguyện nhất.
Cô không trở về Anh quốc cùng bọn họ, nhưng cũng chẳng có ai nhận ra. Đám người vô tình kia, bọn họ đã quên cô, quên sạch sẽ rành mạch. Nhưng cũng thật may mắn, đó lại chính là điều cô mong muốn bây giờ.
Kẻ không bao giờ bị chú ý, cuối cùng mới là người nguy hiểm nhất không phải sao?
"Arthur, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi, đến lúc đó, tôi sẽ tặng anh một món quà khiến anh nhớ mãi không quên..."
...
Lại tiến vào bệnh viện lần nữa, đương nhiên, lần này cô cũng biết chọn thời điểm Tô Triết Thác đang bận việc mới đến.
Hắn độc ác, nhưng cô cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hướng Thanh Lam nhìn thấy cô cũng chỉ nhẹ nhàng nhíu mày. Có lẽ cô ta không rõ, cô tới nơi này để làm gì đúng không?
Cô lạnh lùng nở nụ cười, nhưng lại thiếu đi đắc ý của ngày trước.
Cô không ngốc, đương nhiên hiểu rõ thân phận hiện tại của mình là gì.
Hướng Thanh Lam vẫn ngồi một bên, hai tay dè chừng đặt trên bụng. Có lẽ do thuốc bắc Tô Triết Thác mang đến thật sự có ích, bụng của cô đã lớn thêm ít nhiều, cũng có nghĩa là, cái thai cũng càng thêm khỏe mạnh.
Về phần Uông Tiểu Lam, thật lòng mà nói, cô có chút khó chịu. Dù sao, cô ta cũng từng là cô gái của Thanh, bọn họ từng là tình địch. Bây giờ muốn trở thành bạn bè? Dường như là không có khả năng.
Cô không muốn làm bạn với cô ta.
Mặc kệ là vì lý do gì, đều không muốn.
Hiện tại cô không cần bạn bè, chỉ mong đứa bé sinh ra được bình an khỏe mạnh.
Uông Tiểu Lam liếc nhìn bụng bầu của Hướng Thanh Lam, trong mắt hiện lên mấy tia độc ác.
"Cô nói xem, tên của chúng ta đều có một chữ Lam, chúng ta lại bị cùng một người đàn ông vứt bỏ, chẳng phải quá hữu duyên hay sao?" Uông Tiểu Lam ẩn ý tươi cười, mà lời nói của cô lại như một chiếc gai nhọn, âm thầm đâm vào trái tim Hướng Thanh Lam, khiến cô đau nhói.
Chỉ có điều, Hướng Thanh Lam cuối cùng vẫn lắc đầu phủ nhận. Cô ta lầm rồi, cô không bị Thanh vứt bỏ, bởi vì người kia căn bản không phải là Thanh. Thanh của cô ngây ngốc, trong sáng, nhưng yêu cô nhất, hiểu cô nhất, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Nhất định là như vậy!
"Cô lắc đầu là có ý gì?" Uông Tiểu Lam nheo hai mắt lại, giọng nói lộ ra một chút không vui. Có khi cô thật không thể hiểu nổi, mỗi ngày cô ta đang suy nghĩ những gì.
Cô ta không đau khổ sao? Không hận sao? Không muốn trả thù sao?
Rõ ràng đang mang trong bụng cốt nhục của người ta, bị người ta quên hoàn toàn sạch sẽ, lúc này lại vẫn có thể bình thản ngồi đây ngẩn người.
Hướng Thanh Lam hơi mím môi lại, vươn tay chỉ ra ngoài cửa. Uông Tiểu Lam nhìn theo tay cô, đột nhiên không nhịn được bật cười ha hả.
Cô ta muốn cô đi, nhưng cô sẽ không đi, cô còn rất nhiều việc phải làm.
Cô đứng lên, đi thẳng đến trước mặt Hướng Thanh Lam, nhìn cô gái gầy yếu đáng thương này mà không khỏi lắc đầu chậc lưỡi. Arthur ơi Arthur, hiện tại anh đang yêu cô gái khác, lại không thể nghĩ rằng Lam của anh vẫn đang ngồi đây, mà đứa con trong bụng cô ta có thể sẽ gọi Tô Triết Thác là cha.
Chuyện như vậy, thật sự rất buồn cười!
"Hướng Thanh Lam, có lẽ cô chưa biết chuyện này, người kia đã mang cô gái của anh ta trở về Anh quốc. Không lâu sau bọn họ sẽ kết hôn, sẽ sinh con đẻ cái, mà cô và con của cô chỉ có thể bất lực nhìn bọn họ hạnh phúc, nhìn cô gái kia cướp đi mọi thứ đáng - ra - phải - thuộc - về - cô." Uông Tiểu Lam lạnh lùng nói xong, không quên nhấn nhá vào trọng điểm. Cô muốn Hướng Thanh Lam phải dao động, mà cô tin, mình đã làm việc đó thành công.
Đã đi rồi? Trở về Anh quốc? Đó là một nơi rất xa, rất xa có phải không?
Hướng Thanh Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời cao vút trong xanh, quả thật không thấy được điều gì.
Cô ta nói, anh rất yêu cô gái kia.
Cô ta nói, bọn họ sẽ kết hôn, sẽ sinh con đẻ cái, mà cô và đứa bé này sẽ chỉ là quá khứ mà thôi.
Cô mở to hai mắt, tùy ý cho nước mắt chảy ra, khóe môi lại không khỏi nở một nụ cười chua xót.
"Hướng Thanh Lam, tôi sẽ mang cô đi tìm anh ấy, giúp anh ấy khôi phục trí nhớ trước kia." Uông Tiểu Lam nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, rất 'tốt bụng' đề nghị. Thật ra, được thấy cô ta đau khổ khóc lóc, cô cảm thấy vui vẻ đến lạ thường.
Những cay đắng Arthur cho cô, cô sẽ trả hết lên người cô gái này.
Hướng Thanh Lam xoay người nhìn cô, ánh mắt trong sáng như ban đầu, đột nhiên khiến cô có chút chột dạ.
'Vì sao?' Cô ta cử động môi rất chậm, dường như cố ý để cô hiểu được điều mình muốn nói.
"Không phải vì cô, tôi chỉ vì chính mình mà thôi, tôi không thích bị người khác lôi ra làm trò đùa. Hơn nữa..." Uông Tiểu Lam nheo mắt lại, có chút tính kế chợt lóe mà qua, "...Tôi chỉ mang cô đi Anh quốc, giúp cô nhìn thấy người kia. Còn việc anh ta có nhớ lại hay không, còn tùy xem bản lĩnh của cô thế nào! Bây giờ nói xem, đi hay là không?"
'...'
"Hướng Thanh Lam, tôi sẽ chỉ cho cô một cơ hội lần này thôi, nếu cô không tự nắm lấy, như vậy khi đứa bé sinh ra không có cha, lúc đó đừng tìm tôi hối hận." Từng câu nói của Uông Tiểu Lam giống như một lời nguyền rủa truyền vào tai cô, khiến thân thể của cô không khỏi run lên một chút.
Bủn rủn ngồi trên giường bệnh, cô lấy hai tay ôm chặt đầu dằn vặt. Vì sao, vì sao lại muốn ép cô như vậy?
'Con à, con nói xem, mẹ nên làm thế nào bây giờ?' Hướng Thanh Lam vô thức thì thào tự hỏi, ánh mắt thất thần nhìn theo bóng lưng đã biến mất ngoài cửa của Uông Tiểu Lam.
Thật ra, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ buông tay, huống chi là quên lãng.
Chàng trai tên là Thanh kia, nếu thật sự anh không quay trở lại, như vậy, cô sẽ đau lòng mà chết.
Thật sự...