Sáng nay, lại bắt đầu một ngày làm việc mới, Hướng Thanh Lam vẫn đi phía sau Tiểu Tây, lặng lẽ quét tuyết. Thực ra, công việc này của cô đã khá nhẹ nhàng rồi, có lẽ bởi vì Ngân Táp công khai đồng ý, mọi người ở đây vẫn đều nhắm một con mắt, mở một con mắt, phá lệ giữ lại một người phụ nữ có thai.
"Tiểu Thanh, nếu cô mệt thì cứ nghỉ một lúc đi, mình tôi quét là được rồi." Tiểu Tây quay đầu nhìn cô, hơi hơi lo lắng nói.
Hướng Thanh Lam lắc đầu, ý bảo không sao, công việc đơn giản như vậy, cô vẫn có thể cố gắng được.
"Cô cố chấp quá." Tiểu Tây bất đắc dĩ thở dài, lại tiếp tục gắng sức quét tuyết. Quét tiếp, quét tiếp a, thẳng đến khi quét qua một đôi giày sang trọng màu trắng, để lại mấy vết bẩn vô cùng 'nổi bật', cô mới giật mình trợn to hai mắt nhìn lên.
Xong rồi, cô gặp rắc rối lớn!
"Xin lỗi, phu nhân, thật sự rất xin lỗi, Tiểu Tây không hề cố ý." Tiểu Tây toát một đầu mồ hôi lạnh, không ngừng nói xin lỗi. Thật ra, trong lòng cô đang cảm thấy oan uổng, vốn đang quét tuyết thôi, tự nhiên phu nhân đứng đó làm gì cơ chứ?
Y Nhược cúi đầu nhìn đôi giày bị dính bẩn của mình, lạnh lùng liếc mắt qua Tiểu Tây, vừa lòng thấy cô ta run rẩy, cuối cùng mới quay sang phía Hướng Thanh Lam, ánh mắt tràn đầy hận thù. Không chỉ dành cho cô ta, mà dành cho cả đứa con cô ta đang mang trong bụng.
Cô rất muốn hủy diệt nó, nhưng không thể, ít nhất hiện tại là không thể, nơi này đang có quá nhiều ánh mắt nhìn vào cô, muốn cướp lấy vị trí của cô.
Cô không thể làm gì Hướng Thanh Lam, nhưng cô có cách khiến cô ta phải cam tâm tình nguyện rời đi nơi này.
"Phu nhân, đều là lỗi của tôi, là do tôi không cẩn thận, xin cô đừng làm khó cô ấy." Tiểu Tây nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Y Nhược, rốt cuộc lấy hết dũng khí, nhắm mắt nhắm mũi một mạch nói xong. Chuyện lần trước là quá đủ rồi, cô không thể để Tiểu Thanh phải chịu tổn thương thêm nữa, cái thai đã được bảy tháng, cần phải bảo vệ thật an toàn.
"Cô làm bẩn giày của tôi, tính sao bây giờ?" Y Nhược hất cằm hỏi Tiểu Tây, nụ cười có vẻ trêu cợt.
"Phu nhân, vậy để tôi lau giúp cô." Tiểu Tây vội vàng ngồi thụp xuống, vươn tay chuẩn bị lau giày cho Y Nhược. Nhưng là...
"Tôi không muốn cô lau." Y Nhược lạnh nhạt liếc Tiểu Tây một cái, giọng nói lạnh lùng như băng sương. Ngay từ đầu cô đã không vừa mắt con nhóc béo này rồi, nhưng hôm nay cứ tạm tha cho nó đi, mục tiêu của cô vốn không phải là nó.
Không muốn cô thì muốn ai?
Tiểu Tây đứng lên, khó hiểu nhìn chằm chằm Y Nhược. Sẽ không phải là phu nhân muốn Tiểu Thanh lau đấy chứ? Không được, Tiểu Thanh đang mang thai, không được tùy tiện ngồi xuống chỗ lạnh lẽo này. Tiểu Tây vội vàng lắc đầu, nhưng ngón tay của Y Nhược đã chỉ về phía Hướng Thanh Lam, nặng nề gằn từng chữ, "Tôi muốn cô ta."
Y Nhược khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo đứng. Ngay từ ngày đầu gặp nhau, Hướng Thanh Lam đã là cái gai trong mắt cô, nay vừa vặn có một cơ hội khiến cô ta phải nhục nhã, làm sao cô có thể bỏ qua được?
"Nếu cô không muốn, như vậy cả hai có thể lập tức rời khỏi nơi này. Tuy tôi chẳng có quyền hạn gì to tát, nhưng muốn đuổi mấy người giúp việc vẫn có thể đúng không?" Y Nhược cười lạnh một tiếng, thành công khiến sắc mặt Tiểu Tây trở nên trắng bệch. Rời khỏi nơi này? Từ nhỏ cô đã lớn lên trong lâu đài Hoài Thụy, bây giờ bảo cô đi, cô biết đi đâu?
Hướng Thanh Lam nhìn khuôn mặt thất thần của Tiểu Tây, thở dài nhắm mắt. Danh dự đã sớm không còn, thêm một việc này nữa cũng chẳng có gì quan trọng. Chỉ là, quá thiệt thòi cho đứa bé...
Cô tiến lên, đẩy Tiểu Tây sang một bên, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.
"Không cần..." Tiểu Tây nghẹn ngào nói, hai hốc mắt đỏ bừng lên vì khóc, nhưng cũng không thể làm gì khác được.
Phu nhân muốn hành hạ các cô, các cô lại không có quyền làm trái.
Hướng Thanh Lam hít một hơi thật sâu, run run vươn tay ra, chạm vào mũi giày của Y Nhược. Ánh mắt đột nhiên cay xè, rõ ràng cô đã nói với mình, không được khóc, nhất định không được khóc...
"Thôi được rồi, không cần lau nữa." Y Nhược đá mạnh vào ngón tay Hướng Thanh Lam, trong tiết trời giá buốt thế này, dường như càng khiến cô cảm thấy đau đớn.
"Tiểu Thanh!" Tiểu Tây hét lớn một tiếng, vội vàng nâng Hướng Thanh Lam dậy, mà Y Nhược nghe thấy cái tên này, không thể kiềm chế được, ngửa đầu cười lớn, "Tiểu Thanh? Cái tên mới hay làm sao! Hướng Thanh Lam, thì ra cô cũng đâu được sống với cái tên thật của mình, hahaha!"
Tiểu Tây sửng sốt nhìn Y Nhược, lại quay sang nhìn Hướng Thanh Lam, phu nhân đang nói gì kì vậy, Tiểu Thanh không phải là Tiểu Thanh ư? Sao đột nhiên biến thành Hướng Thanh Lam được?
"Hướng Thanh Lam, đã lâu rồi chúng ta không được trò chuyện tử tế một lần, sao không nhân cơ hội lần này bồi đắp tình cảm đôi bên một chút? Dù sao, cô cũng từng là... Chị dâu của tôi cơ mà." Y Nhược buông tay xuống, ánh mắt nhìn Hướng Thanh Lam lại trở nên vô tội như ngày thường.
Hướng Thanh Lam hơi giật mình, trước kia Y Nhược chưa từng gọi cô là chị dâu, bởi vì khinh thường cô xuất thân hèn kém. Hiện tại cô và Tô Triết Thác đã ly hôn, tiếng 'Chị dâu' này gọi ra, thật khiến cho người ta cảm thấy sắp có việc chẳng lành.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu, dù gì, cũng phải nể mặt anh Thác chứ!" Y Nhược xoay người đi, nhưng nửa ngày cũng không thấy Hướng Thanh Lam đáp lại.
Tiểu Tây sợ hãi níu chặt tay Hướng Thanh Lam, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, tại sao đột nhiên Tiểu Thanh lại là chị dâu của phu nhân? Mà nếu có là chị dâu thật, tại sao phu nhân lại đối xử với cô ấy tệ như thế? Không, không được, cô không cho Tiểu Thanh đi, nhất định sẽ rất nguy hiểm.
Hướng Thanh Lam hơi mím môi, ngón tay nắm lại thật chặt. Thực ra cô cũng rất sợ hãi, mình cô không sao cả, nhưng bây giờ còn thêm đứa bé, cô không thể mạo hiểm được.
"Sao, không muốn? Như vậy, cô đi ngay khỏi nơi này cho tôi, cả cô nữa!" Y Nhược chỉ vào hai người bọn họ, thản nhiên nói xong. Cô biết rõ nhược điểm của Hướng Thanh Lam, cô ta tới đây để tìm Arthur, đâu có chuyện dễ dàng rời đi như vậy? Hơn nữa, xem ra cô ta cũng rất quyến luyến con nhóc béo kia.
'Tôi không sao, lát nữa sẽ trở về ngay thôi, đừng lo lắng.' Hướng Thanh Lam kéo tay Tiểu Tây, nhanh chóng viết vài chữ, sau đó xoay người đi theo Y Nhược.
"Tiểu Thanh." Tiểu Tây yếu ớt gọi cô lại, nhưng bóng dáng Hướng Thanh Lam đã dần biến mất sau hàng cây, chỉ để lại những dấu chân nhỏ bé.
"Không phải lo, cô ta sẽ không dám làm gì Tiểu Thanh của cô đâu." Không biết từ lúc nào, Uông Tiểu Lam đã đứng ở phía sau, nét mặt thản nhiên vô cảm.
"Tiểu Lam!" Tiểu Tây nhìn thấy cô, hai mắt sáng rực lên vì hạnh phúc, vội vàng nói, "Tiểu Lam, chúng ta tìm cách đi cứu Tiểu Thanh được không? Phu nhân đáng sợ lắm, lỡ Tiểu Thanh gặp chuyện gì không hay thì tôi biết làm sao bây giờ?"
"Tôi nói rồi, cô ta sẽ không làm gì Tiểu Thanh đâu!" Uông Tiểu Lam bị Tiểu Tây nhiễu đến phiền, khó chịu gào một tiếng.
Cô biết, cô gái kia còn không ngốc đến như vậy, dám xử lý Hướng Thanh Lam ngay dưới mí mắt của Arthur Hoài Thụy. Tất nhiên, nếu đã ra khỏi lâu đài, đó lại là chuyện khác.
"Y Nhược, cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô ngồi vững vị trí này, chỉ cần... Cô còn mạng mà hưởng thụ nó!" Uông Tiểu Lam mỉa mai nói xong, cũng không để ý nét mặt khó hiểu của Tiểu Tây, xoay người chậm rãi rời đi, bởi vì, cô cũng đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ.
...
Y Nhược ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, ánh mắt chăm chú nhìn màu sơn móng tay mới của mình.
Có vẻ cô cố ý, ngồi thật lâu vẫn không nói chuyện với Hướng Thanh Lam. Thỉnh thoảng liếc nhìn nét mặt trắng bệch của cô ta, cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng, đợi đủ ba mươi phút trôi qua, cô vừa lòng buông tay xuống, tao nhã đứng lên, tiến về phía Hướng Thanh Lam. Đánh giá cô ta từ đầu tới chân, thật lâu sau vẫn không nhìn ra được có điểm nào đáng giá để cả Arthur lẫn anh họ đều miệt mài theo đuổi.
"Chị dâu à, anh Thác đã lên máy bay rồi, rất nhanh sẽ tới đây thôi. Chị xem, sao chị lại không nghe lời vậy chứ, tự nhiên chạy tới nơi này làm người hầu... Haiz, sau khi về Trung Quốc, nhớ ngoan ngoãn ở nhà, đừng sang đây làm gì nữa nghe chưa?" Y Nhược mỉm cười nhạt nhẽo, lời nói giống như khuyên bảo, lại giống như uy hiếp.
Hướng Thanh Lam hơi hơi thất thần, vậy ư, anh đang tới đây? Nhưng điều đó cũng đâu thay đổi được gì? Cô đến đây để tìm Thanh, nếu không được gặp anh, không chắc chắn rằng anh đang hạnh phúc, cho dù là ai đến, cô cũng nhất quyết không trở về.
"Đã tới lúc cô về được rồi đấy, đây không phải nơi cô có thể ở lâu, hiểu không?" Y Nhược nhanh chóng đổi giọng, luồn tay vào mái tóc dài của Hướng Thanh Lam, nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó hung hăng giật mạnh. Hướng Thanh Lam đau đớn khẽ hé môi, rầu rĩ hừ một tiếng, trên trán đã có mồ hôi lạnh chảy ra.
Mất đi giọng nói, vậy nên, ngay cả kêu đau cũng trở thành xa xỉ.
Y Nhược giơ tay lên, nhìn mấy sợi tóc dài còn vương lại trên đó, ghét bỏ vẩy vẩy, sau đó lạnh lùng cười. Cô đặt tay lên vai của Hướng Thanh Lam, từ từ bấm xuống, "Tốt nhất cô không nên cử động, nếu không tôi cũng không dám chắc có giữ được tay mình tránh xa cái bụng của cô không nữa."
"Rất đau phải không?" Y Nhược nở nụ cười, gắt gao nhìn khuôn mặt đã dần trở nên trắng bệch của Hướng Thanh Lam, không ngừng tra tấn, "Cô nhìn kỹ nơi này chưa? Mỗi ngày Arthur đều ngủ cùng tôi ở đây, anh ấy rất yêu tôi, chiều tôi, anh ấy đã quên cô rồi. Trong lòng Arthur không còn kẻ nào tên là Hướng Thanh Lam nữa, cô còn ở nơi này làm gì? Muốn phá hỏng hạnh phúc của tôi hay sao?"
Y Nhược nói xong, vô cùng hài lòng buông tay ra, mà Hướng Thanh Lam sững sờ lui về sau vài bước, hai tay ôm chặt bụng. Cô đau đớn nhìn chiếc giường sang quý ở đằng kia, thì ra, mỗi ngày Thanh đều ngủ ở nơi này? Mặn nồng cùng Y Nhược?
Chớp đôi mắt, đau đớn từ bả vai dường như đã lan đến đáy lòng, biến thành thứ cảm xúc chính cô cũng không rõ ràng lắm.
Đau khổ ư? Hình như còn nhiều hơn cả vậy...
Quay mặt qua một bên, từng giọt nước mắt rơi xuống, mang theo ánh sáng ảm đạm từ bên ngoài chiếu vào, rơi xuống thảm lông mềm mại, biến mất.
"Nơi này là của tôi, vĩnh viễn cũng đều thuộc về tôi! Hướng Thanh Lam, tốt nhất cô hãy quay về Trung Quốc làm thiếu phu nhân của Tô thị đi, tôi sẽ cố gắng gọi cô hai tiếng 'Chị dâu', dù cho, cô chẳng xứng đáng chút nào với anh họ." Y Nhược như một vị nữ vương cao ngạo đứng ở nơi đó, khinh thường nhìn xuống Hướng Thanh Lam. Cô tin cú đòn này đã đủ mạnh, người yếu đuối như cô ta, còn chưa xứng đáng làm đối thủ của cô.
Uông Tiểu Lam kia, mới thực sự là kẻ đáng gờm...
Hướng Thanh Lam cúi đầu, cẩn thận duy trì khoảng cách cùng Y Nhược. Nếu tất cả những gì cô ta muốn nói chỉ có này đó, như vậy, cô sẽ vẫn không từ bỏ. Nếu thật sự có một ngày bắt buộc phải từ bỏ, cô cũng sẽ không trở thành Tô phu nhân lần thứ hai. Quá khứ một lần trôi qua là quá đủ, nếu Thanh thật sự quên đi, như vậy, cô cũng chỉ cần đứa bé này.
Đúng vào lúc cả hai đang phức tạp trầm tư, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Y Nhược giật mình, hốt hoảng đẩy Hướng Thanh Lam vào trong tủ quần áo, không quên nhỏ giọng uy hiếp, "Nếu cô dám nói một câu thôi, tôi sẽ thẳng tay giết chết đứa nghiệt chủng này, hiểu không?"
Lại một tiếng đập cửa vang lên, Y Nhược nhanh chóng chạy ra mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Arthur, cô thân mật ôm chặt thắt lưng của anh, mỉm cười ngây thơ.
"Sao anh lại tới? Không phải đã nói đến khuya mới về được ư?" Cô cố ý nhìn qua tủ quần áo, thấy không có động tĩnh gì, thế này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Xem ra, cô ta vẫn là người biết điều.
"Anh chỉ muốn về gặp em một chút thôi. Sao, không thấy nhớ anh à?" Arthur khẽ thì thầm vào tai cô, hơi ấm phả vào da thịt khiến cô có chút tê dại.
"Nhớ, nhớ lắm..." Cô hơi kiễng mũi chân, chủ động hôn lên môi mỏng của anh, so với dĩ vãng còn nhiệt tình hơn rất nhiều. Arthur hơi giật mình, nhưng cũng không né tránh nụ hôn của cô như mọi khi, ngược lại, dường như còn hưởng thụ đôi chút.
"Anh có yêu em không?" Y Nhược đột nhiên hỏi, không đầu không đuôi, nhưng lại có thể đánh vỡ hoàn toàn hy vọng cuối cùng của người nào đó.
Arthur híp đôi mắt xinh đẹp lại, trầm giọng trả lời, "Cô bé ngốc, lại đang nghĩ thứ gì vậy? Đương nhiên là anh yêu em rồi." Nói xong, anh còn không quên sủng nịch véo nhẹ má Y Nhược, sau đó ôm chặt cô vào lòng. Lam của anh, nếu như không yêu cô, anh còn yêu ai được nữa?
Y Nhược tựa đầu vào lòng anh, khóe môi khẽ cong lên. Như vậy, đã đủ chưa hả Hướng Thanh Lam? Sinh mệnh của Arthur thật sự đã không còn chỗ cho cô rồi.
Cô là quá khứ, mà tôi, chính là hiện tại. Người Arthur yêu, chỉ có một mình Y Nhược này.
"Chúng mình ra ngoài đi dạo một chút đi." Y Nhược vui vẻ tươi cười, thân mật cầm lấy tay anh, thoáng liếc qua nơi Hướng Thanh Lam đang đứng. Lần này, cô đã tốt bụng tạo thêm cho cô ta một cơ hội để rời đi, hy vọng, sẽ là rời đi vĩnh viễn.
"Được." Arthur thấy cô vui vẻ, cũng không nỡ nói câu từ chối. Công việc đêm nay, để ngày mai làm cũng không sao cả.
Y Nhược kéo tay Arthur ra ngoài, rất nhanh cũng thấy một bóng người biến mất ở cửa. Cô hài lòng mỉm cười, tâm tình bỗng trở nên vô cùng vui vẻ. Tất nhiên rồi, bớt đi một cái gai trong mắt, làm sao không vui vẻ cho được? Hướng Thanh Lam, cô đã thấy hết rồi phải không? Người đàn ông này thuộc về tôi, cô không có khả năng cướp đi, mà tôi, cũng sẽ không cho cô cơ hội ấy.
Đang đắc ý mỉm cười, đột nhiên, Arthur lại đẩy cô ra, vội vàng chạy về phòng. Nơi này, rõ ràng ban nãy có một hơi thở rất quen thuộc, không hiểu sao, lại khiến tim anh trở nên loạn nhịp. Anh nhìn kỹ bốn phía, nhưng lại không phát hiện ra người nào, chỉ còn hương bạc hà vẫn thoang thoảng đâu đây.
Không lẽ lại do anh tự tưởng tượng? Nhưng tại sao đau đớn này lại chân thật đến vậy?