Đồng thời lúc đó, ở một nơi khác trong thành phố, ánh hoàng hôn chiếu xuống, căn nhà to lớn của Bắc Minh gia.
Một chiếc xe sang trọng màu bạch kim dần dần tiến vào cổng nhà Bắc Minh, người giúp việc nhìn thấy xe thì nhanh chóng đi ra xếp hàng chào đón.
“Nhị thiếu gia trở về rồi.” Gia chủ của Bắc Minh gia- Bắc Minh Mặc từ trong xe bước ra, chiếc kính râm sang trọng ở trên chiếc mũi cao cao, gương mặt lạnh lùng cao ngạo.
Anh đưa chìa khóa cho người giúp việc, bắt đầu bước tiếp…
Một thân hình mập mạp nhào về phía anh, liếm lên chân anh một cách trìu mến, vẫy đuôi thật mạnh, phát ra tiếng “ùng ục.”
Bắc Minh Mặc nhìn xuống, anh cau mày lại, căn bệnh sạch sẽ của anh khiến anh muốn đạp chết nó mỗi khi anh nhìn thấy con vật ngu xuẩn này.
“Ai thả con vật ngu xuẩn này ra đây vậy, còn không lôi nó ra cho tôi.”
Người giúp việc đứng một bên bây giờ mới tỉnh lại.
Mấy người đàn ông đi lên muốn đem con vật đó ra khỏi chân của nhị thiếu gia.
Bất lực, thân thể mập ú này giống như keo chó vậy, dính mãi trên chân của Bắc Minh Mặc, sống chết không buông.
Trong lúc hỗn loạn, tiếng của trẻ con vang lên.
“Không được bắt nạt Bối La của tôi.”
Người giúp việc quay đầu lại nhìn, rùng mình: “Tiểu thiếu gia Trình Trình.”
Bắc Minh Mặc nhìn cậu bé đứng đó không xa với ánh mắt lạnh lùng qua cặp kính râm.
Cậu bé mặc bộ đồ hưu canh màu trắng, trên trán vẫy còn lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu lên, dũng cảm đối diện với gương mặt anh tuấn của Bắc Minh Mặc, cậu bé dường như được tạc ra từ chính Bắc Minh Mặc, không sợ hãi chút nào, cao ngạo cộng thêm chút lạnh lùng.
Cậu bé cau mày lại, nhìn thấy con vật nhỏ bé đang bị người giúp việc giằng xé, “Tôi nói lại lần nữa, thả Bối Lạc của tôi ra.”
Người giúp việc nhìn thấy cậu chủ nhỏ không hề vui vẻ chút nào rồi lại nhìn sang vẻ lạnh lùng của nhị thiếu gia.
Cái này, rốt cục nghe lời của ai?
“Hoặc là đưa nó đi, hoặc là tôi sẽ giết nó.” Anh lấy lại bình tĩnh khi đối diện với cậu bé.
Cậu bé đón lấy Bối La và quay người rời đi, không đặt Bắc Minh Mặc trong tầm mắt.
Bắc Minh Mặc nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng giống hệt mình của cậu bé thì cau mày lại nói: “Đứng lại.”
Hai từ lạnh lùng vang lên khiến cho đám người giúp việc toát mồ hôi lạnh.
Cậu bé không thèm để ý mà ôm Bối La đi tiếp.
“Đây là thái độ của con với ba của con sao? Bắc Minh-Tư-Trình.”
Anh nhìn bóng lưng vẫn chưa quay lại của cậu bé nói từng chữ.
Trình Trình dừng lại, quay người qua, gương mặt nhỏ bé đầy lạnh lùng: “Ba mỗi ngày chỉ biết họp hành ở bên ngoài, về nhà chỉ biết mắng con, ba cũng được coi là ba con sao?”
Trình Trình không kiềm chế được rơi nước mắt, cậu bé hung dữ nhìn Bắc Minh Mặc, thở mạnh.
Đúng lúc đó, Bối La dưới chân cậu bị người khác lấy đi, Trình Trình thấy vậy thì càng uất ức, cậu bé hét lớn lên: “Con ghét ba! Con ghét ba! Ba không phải ba của con, con ghét ba!”
Hét xong, trước khi nước mắt nhỏ xuống, cậu bé quay người chạy ra ngoài cổng lớn mà không thèm quay đầu lại…
“Tiểu thiếu gia Trình Trình…” Một người giúp việc nữ chạy đuổi theo.
“Không được đuổi theo.”
“Ai đuổi theo thì cút đi cho tôi.” Bắc Minh Mặc lạnh lùng ra lệnh, sau đó bước ra khỏi nhà.
Thằng nhóc này được bà nội cưng chiều quen thân, Bắc Minh Mặc nới lỏng cà vạt, sắc mặt tái nhợt, lười phải quản thằng nhóc này.