• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30:

 

Lật đến trang cuối cùng, trên trang giấy trắng đó có vỏn vẹn một chữ: Hết.

 

“..Có thể thấy, công trình “Ánh” có bước khởi đầu rất lb”

 

Cộp!

 

Đột nhiên, tập tài liệu bị đập mạnh xuống bàn.

 

Âm thanh này khiến Vương Khải Nhân dừng lại.

 

Tất cả mọi người trong phòng họp đều vô cùng căng thẳng.

 

Đương nhiên, Cố Hoan cũng bị giật mình và lập tức tỉnh dậy.

 

Mọi người im lặng, dè dặt nhìn chủ tịch.

 

Tiếng động mà Bắc Minh Mặc tạo ra khiến cả bàn lay động.

 

Cả phòng họp chìm trong sợ hãi.

 

Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Mặc, lại càng không có người dám lên tiếng.

 

Trừ Có Hoan, người không biết điều ra, “Chuyện gì vậy?”

 

Cô cau mày lại, dường như đang không bằng lòng vì Bắc Minh Mặc đã phá giấc mộng đẹp của cô, cô cay mày nhìn gương mặt anh tuần của anh.

 

Sau đó liếc nhìn tập tài liệu trên bàn.

 

Cô chột dạ.

 

Lúc này mới phát hiện ra câu nói “chuyện gì vậy” lúc nãy của cô đã thu hút được ánh nhìn của mọi người.

 

Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhìn cô, nói: “Cố Hoan, đây là tài liệu mà cô chuẩn bị cho cuộc họp sao?”

 

Cố Hoan sờ mắy gọợn tóc trên trán, cười ngốc nói, “Cái đó, cái đó, chủ tịch….”

 

Cô nói mãi vẫn không dặn ra được chữ nào.

 

Làm ơn, cô vốn dĩ không hiểu máy cái kiến trúc này, hơn nữa, cô mới đến làm thư ký không lâu, cô làm sao mà biết được anh sẽ giao cho cô làm cái này.

 

Gặp ma rồi, bình thường đâu thấy anh tích cực như vậy?!

 

Bộp!

 

Một tiếng đập bàn nữa lại vang lên.

 

Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.

 

Hôm nay chủ tịch bị sao vậy, chủ tịch là một người luôn lạnh lùng và điềm tĩnh, vậy mà hôm nay lại đập bàn hai lần trước mặt mọi người! Có thể thấy được, cơn giận này không hề nhỏ.

 

Mọi người đều đang âm thầm đoán xem, vị thư ký mới này.

 

rốt cục là người thế nào.

 

Bắc Minh Mặc nhìn Cố Hoan một hồi lâu bằng ánh mắt lạnh lùng. Trầm giọng nói: “Đi ra ngoài viết lại báo cáo, không viết xong thì không tan họp.”

 

Lời mà Bắc Minh Mặc nói ra, ai dám phản kháng?

 

Tất cả mọi người đều hoảng loạn.

 

Mọi ánh mắt oán giận dồn lên người Cố Hoan. Thời khắc này cô trở thành tội đồ của mọi người.

 

Lời nói của chủ tịch có nghĩa là thư ký Cố không viết xong báo cáo thì họ không thể về nhà ôm vợ của mình. Thật đúng là biết cách hành hạ người khác mà.

 

Thời khắc này, Cố Hoan chỉ cảm thấy cơ thể mình bị hàng nghìn con mắt sắc bén nhắm vào.

 

Cô nghiền răng, Bắc Minh Mặc anh được lắm.

 

Cố Hoan loay hoay mãi, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, vì thế, trong đầu cô nảy ra kế hoạch…

 

“Aiya…” Cô yếu đuối kêu lên một tiếng, sờ lên hai má nóng bỏng của mình, nói: “Chủ tịch…tôi, tôi lập tức…đi viết…”

 

Hai từ báo cáo còn chưa được nói ra.

 

Cô trượt từ ghé xuống đất dưới ánh nhìn của mọi người.

 

Giả chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK