Chương 37:
Nói xong, Sở Vân Phong cười cười đi đến bên cạnh Có Hoan, kéo Cố Hoan vào phòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giữa cô và anh ấy cần bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu.
“Hoan Hoan, mới mấy ngày không gặp, anh phát hiện em trở nên xinh đẹp hơn rồi.” Sở Vân Phong cảm thán, “Đặc biệt là đôi mắt của em, anh thật sự rất thích.”
Có Hoan trợn mắt, một lúc sau mới phản ứng kịp. Cô cẩn thận nhìn Bắc Minh Mặc một cái, “Cái đó…”
Sở Vân Phong lập tức trả lời, “Haha, có phải lúc nãy trong đầu em nghĩ là Bắc Minh Mặc đang nằm hấp hối trên giường, toàn thân đầy máu không?”
Mặt Cố Hoan đỏ bừng, cô ngại ngùng cắn môi.
Quả thực, lúc nãy cô còn suýt rơi nước mắt, cô tưởng tượng gặp được anh cô sẽ không kiềm chế được mà khóc nắc lên.
Sở Vân Phong chưa đợi cô nói đã tiếp tục lên tiếng: “Sau đó, vừa bước vào thì em nhìn thấy Bắc Minh Mặc rất có tinh thần, đang ngồi trên giường, anh ta chỉ bị gãy chân, trầy xước một chút trên đầu và bị thương nhẹ ở tay. Sau đó, em cảm thấy con người này bị tai nạn xe mà cũng không thể giống người thường chút nào, gương mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng, khiến người khác không kiềm chế được mà muốn đánh lần nữa…”
Cố Hoan gật đầu, trong mắt đầy sự tán thưởng khiến Sở ‘Vân Phong vô cùng kích động.
“Woa ð! Hoan Hoan, chúng ta quả là tâm linh tương thông.”
Sở Vân Phong nắm chặt tay Cố Hoan mà lắc, kích động đến nỗi suýt ôm lầy Có Hoan.
Bắc Minh Mặc ngồi trên giường, nheo đôi mắt lại lạnh lùng nhìn.
Khuôn mặt giật giật. Ánh mắt dán chặt lên người Có Hoan, không nói tiếng nào.
Như cảm nhận được ánh nhìn nào đó sắp xuyên thủng người cô, Cố Hoan cười theo phép lịch sự với Sở Vân Phong. Sau đó, dựa vào đạo đức nghề nghiệp, cô lịch sự đi đên bên giường Bắc Minh Mặc, nhặt quả táo mà Sở: Vân Phong chưa gọt xong lên…
“Cái đó, chủ tịch….nghe nói tối qua anh gặp tai nạn…”
Sau đó, cô nhận được cái nhìn dường như muốn nói thừa thãi của Bắc Minh Mặc.
“À, ý của tôi là, hôm nay khí sắc của chủ tịch không tồi….vì vậy muốn chúc mừng chủ tịch đại nạn không chết.”
Một lời chúc mừng của Cố Hoan mà Bắc Minh Mặc lại nghe ra cô đang nguyền rủa mình.
Lạnh lùng nhìn cô một cái, phát hiện một bên má của cô vẫn còn năm ngón tay mờ nhạt hiện trên đó, con ngươi anh tối lại, “Mặt sao vậy?”
“A?” Cố Hoan sững sờ.
Sở Vân Phong nhanh chóng đi tới, trừng mắt lên: “Ò, Hoan Hoan bị đánh sao?”
Cố Hoan liếc nhìn Bắc Minh Mặc một cái, cắn môi, lắc lắc đầu.
Sở Vân Phong dường như tìm được chút manh mối, “Hoan Hoan có phải bị người khác bắt nạt rồi không?
Đừng sợ, anh đây giúp em ra mặt.”
Từ anh này khiến Bắc Minh Mặc đen mặt lại.
“Sở nhị, nơi này không cần cậu nữa. Cậu về tổ của cậu đi.”
“Được thôi. Dù sao cậu cũng không chết.” Sở Vân Phong không hề phản đối mà vui vẻ nắm lấy tay Cố Hoan nói, “Hoan Hoan, đi, anh đưa em đến nhà anh….”
Cố Hoan sững sờ, cô vẫn chưa thích ứng được với sự nhiệt tình của Sở Vân Phong.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Cố Hoan, cô nhớ rõ nhiệm vụ của mình.”
Được thôi, không thể không thừa nhận, sự uy quyền của Bắc Minh Mặc đã khống chế được bước chân của Cố Hoan.
Cô ngây người lại, quay đầu nhìn Bắc Minh Mặc, cô cảm thấy hôm nay anh có chút khác lạ.
“Bắc Minh nhị, cậu điên rồi à, Hoan Hoan không phải bảo mẫu của cậu! Cô ấy chỉ là thư ký thôi.” Sở Vân Phong đứng một bên mắng.
Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhướn mày, nhìn Cố Hoan như muốn nói: Không ở lại thì cô chết chắc.
Có Hoan âm thầm thở dài, lắc đầu xin lỗi Sở Vân Phong, “Xin lỗi, Vân Phong, có lẽ hôm nay em vẫn phải báo cáo với anh ấy công việc ngày hôm nay.”
Trên mặt Sở Vân Phong lập tức hiện ra biểu tình tổn thương, vô cùng ủy khuất, oán hận nhìn Bắc Minh Mặc, “Hoan Hoan, đợi khi nào em không làm thư ký nữa thì đến hộp đêm của anh làm…”
“Sở Vân Phong!” Bắc Minh Mặc lạnh lùng hét lên, cắt đứt lời Sở Vân Phong.
Người này thật sự nổi cơn phẫn nộ rồi, anh đột nhiên ấn một cái nút cạnh đầu giường.