Chương 49:
Cô ghét anh, ghét anh bị bẳn, đáng ghét đáng ghét đáng ghét…
Đột nhiên…
Cánh cửa mở ra.
Cố Hoan không phản ứng kịp, cả người lao vào phòng.
Trùng hợp nhào vào vòng tay của Bắc Minh Mặc, chạm vào vết thương của anh.
Bắc Minh Mặc đau khổ kêu một tiếng.
Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lọt vào đôi mắt của Bắc Minh Mặc.
Trên hàng lông mi vẫn còn đọng máy giọt nước mắt.
Con ngươi trong veo tựa như nước suối.
Ngay lập tức, bụng dưới của anh thắt chặt lại.
Nhìn người phụ nữ trong lòng, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Điều này dễ dàng khơi lên cảm giác muốn chỉnh phục của đàn ông.
Đôi mắt vừa nãy còn đang tức giận thì giờ trở nên vô cùng ấm áp, anh trầm giọng nói: “Sao lại khóc rồi?”
Bốn chữ đơn giản kèm theo sự ấm áp trước giờ chưa từng có dễ dàng lay động trái tim Cố Hoan.
Thân thể cô run lên!
Bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân mình đang khóc.
Nhìn thấy cô ngây người ra, anh không kiềm chế được thở’ dài một hơi, sau đó vẫy vẫy tay với người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp kia, ý bảo cô ta rời đi.
Người phụ nữ đó hiểu ý gật gật đầu sau đó nhanh chóng mặc quần áo lên.
Khi đi ngang qua cửa, cô ta giơ bao cao su trong tay lên, cười nói với Cố Hoan, “Cô này, mặc dù cách này có chút ngu ngốc nhưng cũng khiến cho chủ tịch Bắc Minh tức đến nỗi không kịp cởi quần hahahha.” Sau đó, cô ta dùng ánh mắt vẽ vãn nhìn Bắc Minh Mặc, có chút không đành lòng, nói: “Chủ tịch Bắc Minh, em đi đây, có gì cần thì nhớ gọi em…
Sau đó, rằm.
Cửa đóng lại.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Giọng nói lạnh như băng của Bắc Minh Mặc vang lên, “Bao cao su bị thủng, em giải thích thế nào?”
Trái tim Cố Hoan run rầy.
Bản thân cô lúc này mới ý thức được hành động của mình.
Cố Hoan vội vàng đứng dậy, nhanh chóng lau vệt nước mắt trên mặt, trong lòng hoảng loạn, nói, “Chẳng có gì để giải thích cả.”
Nói xong, cô quay người rời đi thì đột nhiên bị một bàn tay lớn kéo lại.
Cô ngão vào lòng anh.
Trước khi kịp phản ứng, tay cô đã bị anh giữ chặt.
“Bắc Minh Mặc….ưm…”
Cô vừa ngắng đầu lên thì đôi môi bị anh chiếm giữ.
Một loại tình cảm như thủy triều dâng lên và tất cả sự lý trí của cô đã bị đánh bại.
Cô hoàn toàn bị hạ gục.
Lần này, anh hôn một cách vội vàng và triệt để hơn bao giờ hết.
Đầu ngón tay xoa nắn bờ môi mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn, ôm lấy cô dịu dàng nói: “Hoan Nhi, anh phải làm gì với em thì mới tốt đây?”
Hoan Nhi…
Trái tim cô run lên.
Tiếng Hoan Nhi này giống như một cơn sóng thần phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng cô…
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mi cô.