• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47:

 

Cô đã hiểu lý do mua sắm của anh trong ngày hôm nay…

 

Mười giờ tối.

 

Sau khi người giúp việc sắp xếp đồ đạc mua trong ngày hôm nay thì nhanh chóng rời đi.

 

Trong phòng chỉ còn lại Bắc Minh Mặc và Cố Hoan hai người.

 

Bắc Minh Mặc ngồi trước ban công, ngước mắt lên nhìn bầu trời, đôi mắt lóe lên tia ấm áp.

 

Cố Hoan theo thói quen nằm trên sofa, uể oải nhìn bóng lưng của anh.

 

Không biết tại sao, hôm nay cô lại cảm thấy Bắc Minh Mặc đang cất giấu một nỗi buồn.

 

Bóng lưng này khiến cô nhớ lại Diệc Phong năm đó.

 

Trái tim dường như có khoảng trống, sự cay đắng tuôn l8.

 

Diệc Phong từng là tia nắng ấm áp trong cuộc đời u ám của cô.

 

Nếu như nói yêu phải người đàn ông như Bắc Minh Mặc thì kết quả nhát định sẽ vô cùng thảm hại.

 

Vậy thì, yêu người như Diệc Phong, cho dù sau này có hối tiếc, khi nghĩ lại thì cũng là một loại cảm giác an ủi ngọt ngào.

 

Chỉ là, xa cách năm năm, giờ đây cô đã là mẹ…

 

Còn Diệc Phong, anh ở đâu? Không biết anh còn tốt không?

 

Cô đã từng tự hỏi bản thân, nếu như không phải vì Có An Kỳ, nếu như không phải căn bệnh của mẹ cô thì có phải cô với Diệc Phong sẽ cùng nhau hạnh phúc đên già không?

 

Mà đáp án mỗi lần đều là những suy nghĩ mập mờ.

 

Cô chợt hiểu ra một điều…

 

Có một số người, một khi bỏ lỡ, chính là cả đời.

 

Nghĩ mãi nghĩ mãi, hốc mắt cô bắt đầu ươn ướt.

 

Đột nhiên…

 

Chuông cửa vang lên.

 

Toàn thân Cố Hoan run lên.

 

Bắc Minh Mặc không quay đầu lại, nhàn nhạt nói, “Đi mở cửa.”

 

Cô nhíu mày trong tiềm thức và chạy ra mở cửa.

 

Một người phụ nữ quyến rũ có mái tóc màu nâu lọt vào mắt cô.

 

Người phụ nữ đó cũng hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã lấy lại được sự quyền rũ ban đầu, nói với đôi môi đỏ.

 

“Chào, tôi tìm chủ tịch Bắc Minh.”

 

Cố Hoan quay người lại nhìn Bắc Minh Mặc.

 

Ai mà biết được, anh cũng đúng lúc quay xe lăn lại, lạnh lùng gật đầu với người phụ nữ ngoài cửa và nói, “Vào đây.”

 

Sau đó, người phụ nữ xinh đẹp tóc nâu đó đầy Có Hoan ra và đi thẳng về phía Bắc Minh Mặc.

 

Vừa đi vừa nở nụ cười phong tình, giọng nũng nịu, “Chủ tịch Bắc Minh, anh thật là xáu! Đã gọi người ta đến đây rồi tại sao trong phòng vẫn có người phụ nữ khác.”

 

Cố Hoan không vui vẻ gì khi bị đẩy ra, cô tức giận đá vào cửa một cái.

 

Bắc Minh Mặc nhìn Cố Hoan một cái.

 

Người phụ nữ này tâm trạng lúc nào cũng thể hiện rõ lên mặt.

 

Anh nhếch môi lên nói, “Không cần quan tâm đến cô ấy, cô ấy là bảo mẫu.”

 

Bảo mẫu?!

 

Cố Hoan trừng mắt đây tức giận.

 

“Ò, hóa ra chỉ là bảo mẫu.” Người phụ nữ tóc nâu cười cười đặt tay lên vai Bắc Minh Mặc nói, “Làm em nghĩ rằng chủ tịch Bắc Minh muốn chơi 3p, haha…”

 

Sắc mặt Cố Hoan tái nhọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK