Chương 36:
‘Đúng vậy, ông nội bà nội Giang Tuệ Tâm cười cười, sau đó, dường như nhớ ra gì đó, “Đúng rồi, Yến Yến nói, hôm qua xảy ra tai nạn, trong xe của Mặc còn có một người phụ nữ.”
“Đã sớm nói với nó là người phụ nữ đó là tai họa vậy mà nó không chịu nghe.” Sắc mặt Bắc Minh Chính Thiên ngày càng u ám.
Giang Tuệ Tâm cũng im lặng, không dám lên tiếng.
Sau đó, lão gia tử thở dài một tiếng, “Thôi bỏ đi. Chỉ cần nó chịu cưới Đại Nhi thì nó ở bên ngoài như nào tôi cũng không quản nữa.”
“Ông đó, chẳng trách Yến Yến nói ông là người bảo thủ, tôi thấy sự có chấp của Mặc là được di truyền từ ông đó, ai cũng không chịu nhường ai.” Giang Tuệ Tâm thở dài, “Hai cha con ông đó, cứ như là kẻ thù kiếp trước của nhau vậy, vậy mà kiếp này lại làm cha con.”
“Ha…” Bắc Minh Chính Thiên cười nhẹ một cái, nét mặt đầy tự hào nói: “Nó vẫn phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng ba.”
Bệnh viện trung ương, phòng bệnh VỊP Cố Hoan nhìn thấy hơn 100 vệ sĩ đứng ngoài hành lang, còn có cả trạm kiểm tra, chỉ để bảo vệ một phòng VIP ở tầng 6 trong bệnh viện.
Cô đoán đó là phòng bệnh của Bắc Minh Mặc.
Cố Hoan đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cô nghĩ đến gương mặt đẹp trai của Bắc Minh Mặc đang hắp hối trong phòng bệnh…Không hiểu tại sao, hốc mắt cô ươn ướt.
“Tiểu thư, nơi này không tiện đi vào.” Một vệ sĩ mặc đồ đen ngăn cô lại.
Cô bình tĩnh gật đầu sau đó rút trong túi ra tấm thẻ nhân viên, “Tôi là thu ký của chủ tịch, đây là thẻ nhân viên. Làm ơn cho tôi vào xem anh ấy một cái được không?”
Người vệ sĩ mặc đồ đen đó đón lấy thẻ nhân viên, nhìn một cái rồi nói: “Đợi một chút, tôi đi hỏi giúp cô.”
Sau đó, Cố Hoan nhìn thấy người vệ sĩ đó đem thẻ nhân viên của cô đến trạm kiếm tra, cuối cùng, người vệ sĩ cúi đầu xuống rồi đưa thẻ nhân viên cho cô, nói: “Tiểu thư, cô có thể đi vào rồi.”
Cố Hoan thở phào nhẹ nhõm, đi theo vệ sĩ…
Cốc cốc cốc.
Cánh cửa vang lên ban lần, vệ sĩ kính cẩn nói: “Chủ tịch Bắc Minh, Có tiểu thư đến rồi.”
Sau đó, trong phòng im lặng một hồi, vệ sĩ đẩy cửa ra.
Cố Hoan bước vào phòng bệnh, một cảnh khác thường hiện ra trước mặt cô.
Cô nhìn thấy Bắc Minh Mặc đang mặc áo bệnh nhân dựa vào đầu giường.
Trên đầu được băng một lớp băng gạc dày. Nhưng anh vẫn đẹp trai như thường.
Chân trái được bó bột, treo ở cuối giường, trông rất bắt mắt.
Đôi mắt sâu thẳm như đáy biển dán lên người Cố Hoan, giống như một con sói trong rừng hoang, nhìn cô chằm chằm.
Hai cánh tay đặt trước ngực, đều được băng bó cần thận.
Tuy rằng vết thương không nghiêm trọng như lời đồn nhưng tay và chân đều được băng bó chặt chẽ.
Khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm.
Một lời không nói.
Mà điều kỳ lạ đó là, Sở Vân Phong, một người đàn ông đẹp trai giống hệt một người phụ nữ, đang gọt táo cho Bắc Minh Mặc.
Sở Vân Phong nhìn thấy Có Hoan thì hai mắt sáng ngời.
Sau đó, anh ấy cười cười nói, “Ô, Hoan Hoan, em đến rồi.”
Nhị thiếu gia họ Sở gọi một tiếng Hoan Hoan, nghe rất thân thiết. Vừa nói xong thì anh ấy lập tức đứng dậy đón tiếp, tùy tiện vứt dao và táo đang gọt sang một bên.
Một âm thanh vang lên, con dao bị ném trúng vào vết thương ở chân của Bắc Minh Mặc, sắc mặt Bắc Minh Mặc đột nhiên tối sầm lại.
Con dao cắm ở trên giường Bắc Minh Mặc, chỉ cần thêm vài xăng ti mét nữa là nó sẽ chạm đến chân anh.
“Sở, Vân, Phong.” Bắc Minh Mặc cắn răng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sở Vân Phong một cái.
Sở Vân Phong liếc qua một cái, trên mặt lộ vẻ đáng tiếc, “Ò, vẫn chưa trúng! Có lẽ lâu đã không luyện đao pháp nên trình độ bị giảm sút rồi.”
“Vậy thì, có cần tôi giúp cậu luyện không?”Giọng nói lạnh lùng được nói ra từ miệng Bắc Minh Mặc.
Sở Vân Phong cười khan hai tiếng, ai mà không biết nhị thiếu gia thân thủ lợi hại, cho dù là súng ống, kiếm pháp hay là phi đao đều vô cùng lợi hại. Sở Vân Phong đương nhiên không dám nhỏ lông trên lưng cọp, “Haha, không cần đâu. Tôi không có hứng thú với việc này.”