Chương 31:
Sau đó, tiếng xì xào vang lên.
Chết tiệt, đất lạnh quá đi mát…
Mọi chuyện sau đó thì cô cũng không biết nữa.
Vì sao?
Vì cô sốt đến 39 độ, mát hét sức lực nên đã ngắt đi.
Cô không ngờ được giả ngắt lại thành ngắt thật.
Chín giờ tối.
“Chủ tịch, cơn sốt của Có tiểu thư đã giảm rồi, không đáng ngại nữa.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên. Im lặng một hồi rồi nói: “Tiếp cho cô ấy một chai nước hoa quả nữa, bổ sung thể lực.”
“Ò, lúc tiếp nước tôi đã bổ sung thêm nước hoa quả rồi, liều lượng đã đủ rồi. Nghỉ ngơi hai ngày rồi vận động một chút là ổn.”
….” Một hồi im lặng.
“Vậy chủ tịch, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài trước.”
Sau đó, cửa phòng được đóng lại.
Căn phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Một sự yên tĩnh đến mờ ám.
Cố Hoan nằm trên chiếc giường rộng rãi, trong bóng tối, khép hờ đôi mắt, dường như đang có một bóng đen cao lớn tiền đến gần cô, càng ngày càng gân…
Tim cô đột nhiên thắt chặt lại.
Bóng đen đó khiến cô nhớ lại người đàn ông năm năm trước từng qua đêm với cô, ba ruột của Dương Dương.
Trong lúc mơ hồ, dường như cô cảm nhận được bóng đen đó đang ngồi xuống giường, một luồng khí lạnh ập tới.
Sau đó, một bàn tay to lớn đặt lên trán cô.
Mặc dù động tác không thân mật nhưng rất nhẹ nhàng.
Cảm giác này giống hệt trước đây.
Dù đã năm năm trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác.
trước đây, sự thô bạo khi mới bắt đầu cho đến sự dịu dàng…Từ sự phản kháng ban đầu của cô cho đến sự chìm đắm trong nó.
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến hốc mắt Cố Hoan đỏ bừng.
Nếu như đây là một giấc mơ, cô tình nguyện không tỉnh lại.
Năm năm nay, trong đêm, cô luôn bị đánh thức bởi mùi của người đàn ông đó.
Cô cho rằng bản thân sẽ không nhớ đến cái ôm đó, vì dù gì cô cũng không quen biết người đó.
Dù gì, cô cũng chỉ giúp người đó sinh con.
Dù gì, đây cũng chỉ là tình một đêm.
Nhưng đột nhiên quay đầu nhìn lại, năm nay nay, thứ mà cô không buông bỏ được chính là mùi hương này.
“Ừm….” Trong tiềm thức, cô muốn nhiều hơn nữa, nên cố gắng cọ sát vào lòng bàn tay anh.
Đem theo chút mờ ám.
Lòng bàn tay khế run lên.
Bắc Minh Mặc nheo mắt lại, trong đáy mắt tối tăm lóe lên một tia sáng.
Anh liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé giống như một con bướm bám vào tay anh.
Làn da mềm mại cọ sát vào tay anh, nó khiến trái tim anh tan chảy…
“…Ừm…” Cố Hoan dường như đang ở trong giấc mơ của mình, dường như cô đang trở về buổi tối năm năm trước.