• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Ngọc Uyển rất nhanh liền điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Sau khi nhớ ra sau lưng còn có một người đứng sau, bà mới lấy lại bình tĩnh và kéo Thời An ra trước mặt:

“Mặc Mặc, con xem, đây là em gái của con, An An.”

Hai ánh mắt chạm nhau.

Thời An mỉm cười, cô thân thiện đưa tay ra: “Chào chị, em là Thời An~”

Thời Mặc hơi gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ nhiều cảm xúc. Trước khi đến đây, đã có người báo cho cô biết về tình hình của Thời An.

Thời An là một tiểu thư danh giá điển hình, là thành quả tâm đắc của mẹ mình, nhưng tính cách cô nàng lại rất tệ, mặt ngoài và trong không giống nhau.

Khi hai tay vừa chạm nhau, trong lòng Thời Mặc vang lên một âm thanh:

【Ôi wow~ Đây chính là chị gái xinh đẹp của mình đây ư!!!】

【(ૢ˃ꌂ˂⁎) Đại mỹ nhân, muốn được gần gũi~ Cầu ôm ôm~】

Âm thanh gì vậy?

Thời Mặc không biểu lộ gì, chỉ lén nâng vành mũ để quan sát hai người còn lại. Rõ ràng âm thanh này không thể đến từ Thẩm Ngọc Uyển, người hầu cũng đã rời đi từ lâu.

Vậy chỉ có thể là...

Thời An!

Thời Mặc nhíu mày. Biểu hiện của Thẩm Ngọc Uyển cho thấy bà không nghe thấy âm thanh này. Nói cách khác, chỉ có mình Thời Mặc mới nghe thấy suy nghĩ của Thời An.

Liệu....đây có phải là tiếng lòng của Thời An hay không?

Nhưng những lời nói này, nhìn thế nào cũng chẳng giống một tiểu thư danh giá như cô ấy có thể nói. Hay là...

“Mặc Mặc, đồ của con mẹ đã bảo người hầu đưa vào phòng rồi.”

Thẩm Ngọc Uyển nhẹ nhàng nói tiếp:

“Phòng của con là mẹ đặc biệt sửa sang và tân trang lại, chắc chắn con sẽ thích.”

Thời Mặc dựa lưng vào tường, hai tay cho vào túi, cô lạnh lùng từ chối: “Không cần, tôi sẽ ra ngoài ở.”

Cô còn có việc riêng cần làm.

Sống ở nhà họ Thời không thuận tiện cho công việc của cô, nên trước khi đến đây, cô đã quyết định sẽ ra ngoài ở.

Lúc đến đây, cô cũng chỉ đơn giản mang theo một chiếc túi đựng máy tính mà thôi.

【A a a! Không thể mỗi ngày đều nhìn thấy được vẻ đẹp tuyệt trần của chị gái xinh đẹp này nữa rồi!】

【Thật khó chịu, thật khó chịu~ Tối nay chỉ có thể dùng một bữa ăn ngon để làm dịu nỗi buồn này thôi.】

Thời Mặc: “......”

Cái gì thế này, sao âm thanh của Thời An lại như vậy, hoàn toàn không giống tính cách của cô ấy chút nào.

Sự từ chối của Thời Mặc khiến Thẩm Ngọc Uyển hoàn toàn bất ngờ. Bà ngay lập tức thể hiện sự tức giận trên mặt.

Khi con gái lớn từ chối ở chung, bà nghĩ ngay đến những thông tin mà người hầu đã cung cấp, rằng Thời Mặc chỉ biết ở nhà chơi game, đôi khi còn đi quán net. Là một đứa con gái hư hỏng, không ai quản giáo!

“Tại sao lại không ở trong nhà?” Bà không kìm được phải cao giọng hỏi: “Chẳng lẽ nhà này không chứa nổi con sao? Hay con muốn ra ngoài ăn chơi lêu lổng?”

Thời An có thể nhìn ra, Thẩm Ngọc Uyển đang thật sự tức giận. Cô trong lòng lớn tiếng kêu lên:

【Ôi mẹ ơi! Chị đẹp, đừng nói vậy! Mẹ chị có thể sẽ giam chị ở nhà đấy!】

【Hỏng bét, không ngờ hôm nay mắt phải lại giật, hóa ra là ở chỗ này. Chị đẹp, nếu tình hình không ổn, chúng ta cứ tạm thời đồng ý đi. Tối nay, em sẽ phối hợp giúp chị lén lút ra ngoài cũng được!!!】

【Thôi đi, mệt rồi! Bản thân dù sao cũng chỉ là một con khỉ người máy không có não kéo dài từ hàng triệu năm trước đến giờ, mình có thể làm gì chứ? Chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, đặt đâu ngồi đó, gọi dạ bảo vâng thôi.】

Thời Mặc nghe xong, khóe miệng cùng mi mắt không khỏi giật giật. Cô nhận được thông tin, không phải nói em gái này rất ghét cô, luôn xem cô như kẻ thù sao?

Thậm chí, có thông tin nói rằng, cô em gái này đã bố trí sẵn “Thiên la địa võng” trong nhà, chỉ chờ cô sa vào bẫy.

Sao giờ lại bênh vực cô thế này?

Thời Mặc nén lại nghi ngờ trong lòng, cô lên tiếng để trấn an Thẩm Ngọc Uyển đang kích động: “Ở nhà không tiện, ra ngoài làm việc tương đối thuận tiện hơn.”

Từ lúc Thời Mặc bước vào cửa đến giờ, hiếm khi nghe con gái nói được một câu hoàn chỉnh, cảm xúc kích động của Thẩm Ngọc Uyển đã dịu lại: “Ở nhà thì có gì không tiện cơ chứ, con cứ ở trong nhà đi.”

Một câu nói không thể bác bỏ, nhưng Thời Mặc không phải là người dễ bị khuất phục. Cô lạnh lùng đáp: “Ra ngoài ở riêng.”

Tính cách bướng bỉnh của Thời Mặc khiến Thẩm Ngọc Uyển càng thêm tức giận.

Bà nhíu mày hét lên: “Rốt cuộc con muốn mẹ phải nói thẳng ra sao? Con nhất định phải ra quán net để chơi game với những người đó ư? Có phải đầu óc con có vấn đề rồi không?”

“Bây giờ con đã là con gái nhà họ Thời, là tiểu thư danh giá, không còn là người nghèo khổ của ngôi làng hẻo lánh kia nữa. Con còn không hiểu rõ thân phận hiện tại của mình à?”

Một câu nói làm sắc mặt Thời Mặc ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, không khí xung quanh cũng trở nên âm độ.

Thời An đứng ở góc phòng, không dám động đậy, hai tay cô kéo chặt áo khoác để tìm kiếm chút hơi ấm.

Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, Thẩm Ngọc Uyển nhận ra lời nói vừa rồi của mình đã quá nặng nề.

Bà cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhưng giọng điệu đã dịu đi: “Xin lỗi con, vừa rồi mẹ nói hơi quá, nhưng con cũng phải hiểu lý lẽ. Bây giờ mọi thứ đã khác trước, hãy học hỏi thêm từ em gái con đi.”

Thời An sững sờ, sao lại lôi cô vào chuyện này rồi? Nằm không cũng bị trúng đạn hả? Cô không muốn bị đặt vào thế đối lập với nữ chính, càng không muốn vô cớ chuốc lấy oán hận của nữ chính đâu nha.

【U là chời, ôi mẹ của con! Con quỳ lạy người, xin đừng nói thêm câu nào nữa!!!】

【Chị ơi, đây là ý của mẹ chứ không phải của em đâu, nếu chị có ghét thì cũng chỉ ghét mẹ thôi, đừng ghét em nhé~】

【Thẩm phu nhân mà nổi giận thì cả dặm đều là xác c.h.ế.t trôi. Nghĩ đến đây, đã thấy rùng người rồi! Chị đẹp ơi, chị đi nhanh đi, em cũng phải tìm cách thoát khỏi cái nhà giam này.】

Nhà giam?

Dùng từ này để mô tả nhà họ Thời, khóe miệng Thời Mặc khẽ nhếch lên, cô không khỏi nhìn Thời An thêm vài lần, cô ấy cũng không thích nơi này?

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

【A a a, chị đẹp đang nhìn mình kìa! (Kinh hãi) (Hoảng loạn) (Vớ lấy cái kẹp bánh mì để bình tĩnh lại)】

【Không thể nào, không thể nào! Chị đẹp chắc không phải là đang ghét mình đâu ha, mình còn muốn gần gũi với chị đẹp nhiều hơn. (Mặt buồn rầu)】

【Nói đi, chị hãy nói với em đi, chị nói yêu em đều là giả sao thôi sao? (Gào thét như sói tru, trên cổ đeo tấm biển "phát điên mất rồi")】

Thời Mặc: “...”

Nếu nghe thêm, có lẽ cô mới là người phát điên mất.

Nhắc đến Thời An mà bà đã cất công nuôi dưỡng, Thẩm Ngọc Uyển tự hào nói: “Em gái con đã được mời biểu diễn cùng với nhạc sĩ nổi tiếng Cố Thanh Chu, dĩ nhiên đây mới chỉ là một trong những tài năng của em con thôi.”

Khi nhắc đến "tác phẩm đắc ý" của mình, Thẩm Ngọc Uyển mặt mày hớn hở.

Bà chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi Mặc Mặc, con ở nhà có thể nhờ An An dạy đàn piano, mọi thứ em ấy biết đều có thể dạy lại cho con.”

“Còn chuyện ra ngoài ở thì không cần bàn thêm.”

Thẩm Ngọc Uyển không đời nào chấp nhận chuyện Thời Mặc ra ngoài ở riêng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK