• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Tạ Yến Lễ di chuyển, cô nhìn theo hướng anh nhìn. Rất nhanh trên màn hình hiện lên một dòng chữ:

【Sử dụng như thế này, em hiểu chưa?】

Lúc anh giải thích bằng hành động, Thời An dường như cảm giác được sự kiêu ngạo trên người anh.

Tạ Yến Lễ gõ xong thì robot hình que tự động đọc dòng chữ ấy lên.

Thời An chớp mắt, sao cô cảm giác giọng nói của con robot này có cảm xúc vậy cà?!

Tạ Yến Lễ liếc cô một cái, cô thấy vẻ mặt của anh có hơi kiêu ngạo.

Ngoài mặt Thời An cố mỉm cười, trong lòng thì chửi thề một câu:

【Mọe, chuỵ đây ghét nhất mấy đứa làm màu! Sao hay ra vẻ quá hà!】

Tạ Yến Lễ chợt khựng lại, nét mặt lập tức trầm xuống.

Thời An chỉ hơi ngạc nhiên khi nhin thấy sản phâm công nghệ cao mà thôi. Chứ thật ra, trong lòng cô lại chẳng có phản ứng mạnh mẽ gì cả.

Cô biết công ty khoa học công nghệ của Tạ Yến Lễ rất đỉnh, trong tương lai sẽ vươn mình trở thành top đầu trong nước, thậm chí còn vươn xa ra thị trường quốc tế nữa là.

Việc anh tạo ra cái gì cũng không khiến cô ngạc nhiên, nếu anh không tài giỏi đã hẹo từ lâu rồi, dù sao trùm cuối của truyện cũng không phải nói suông.

Nhưng cô không chấp nhận được việc anh ra vẻ trước mặt mình! Nhìn rất ghét!

Thời An khoanh tay hỏi: "Sao anh không nói thẳng với em? Cứ gõ chữ ra làm gì?"

Tạ Yến Lễ nghiêm mặt nhìn màn hình, chần chừ một lúc mới thốt ra một từ:

"Lười."

Thời An hết nói nổi. Cô ngập ngừng nói:

"Nếu anh có thể chuyển văn bản thành giọng nói, sao anh không trực tiếp nhập giọng nói luôn? Giờ anh cũng không phải là không nói được."

Tạ Yến Lễ ngẩng lên nhìn cô, đáp một cách lạnh nhạt: "Kệ tôi."

Thời An: "..."

【Anh ta lại ăn trúng thuốc nổ hay gì!】

Bầu không khí giữa hai người là lạ, Rommi đứng cạnh hết nhìn Thời An đến nhìn sếp nhà mình.

Anh ta mỉm cười nghĩ thầm, sếp mình tính tình kỳ quặc ghê, chỉ cần không hài lòng tý thôi là mặt đã đen như đ.í.t nồi rồi.

Anh ta vẫn giữ nguyên câu nói đó, kiếp này sếp lấy được vợ chắc nhờ kiếp trước niệm phật trong từ đường liên tục 24/7.

Thời An xoay người rời đi, quên mất mục đích mình đến là để lấy điện thoại của mình.

Rommi do dự một chút, dè dặt hỏi: "Sếp à, có cần xử lý tin tức về phu nhân ở trên mạng không?"

Tạ Yến Lễ sầm mặt liếc anh ta: "Không xử lý chẳng lẽ để lại ăn tết à?"

Bạch Tịnh ngồi góc phòng cười lén, giờ tâm trạng của cậu đã cân bằng lại rồi. Cuối cùng cũng có người chịu chung cảnh ngộ với cậu rồi.

Điện thoại bên cạnh Tạ Yến Lễ lại sáng lên, không biết đây là cuộc gọi thứ mấy nữa, anh bảo Rommi nghe máy.

Bên kia vang lên giọng nói lo lắng: "Ối giời ơi, bà cô của tôi ơi, lửa cháy đến chân mày rồi này, gọi nãy giờ mà cô không nghe, tôi sốt ruột c.h.ế.t đi được."

Ánh mắt Tạ Yến Lễ khẽ động, khàn giọng nói: "Tôi sẽ xử lý chuyện này."

Giọng đàn ông? Quản lý thấy khó tin, anh ta nhìn lại số điện thoại mình vừa gọi. Ủa ta? Đúng số điện thoại của Thời an mà, sao bây giờ lại có giọng đàn ông nghe máy nhỉ?

Quản lý do dự hỏi: "Thời An hả?"

Tạ Yến Lễ đáp lời: "Tôi là chồng cô ấy."

Quản lý hít sâu một hơi, đúng lúc này Rommi cúp máy.

"Gửi công việc sang cho tôi, cậu giải quyết chuyện đó đi."

————

Ở nhà họ Thời, Thời Mặc đang bị Thẩm Ngọc Uyển lôi đi thử đồ cho bữa tiệc tối ngày mai, thử suốt cả ngày vẫn chưa chọn xong. Đến khi xong việc thì cô gần như kiệt sức.

Để tránh Thẩm Ngọc Uyển lại bày việc, Thời Mặc vội rời khỏi nhà, đến một quán bar quen thuộc.

Sau khi gọi một ly rượu, Thời Mặc đội nón lưỡi trai đen ngồi yên lặng trong góc, vừa nhâm nhi vừa xem điện thoại.

【Lão đại, hình như em chị bị chửi rất dữ dội trên mạng...】

Thời Mặc đọc tin nhắn xong, gõ một dòng chữ: 【Nói rõ ràng.】

Sau đó, người kia nhanh chóng gửi toàn bộ thông tin sang. Thời Mặc đọc hết một lượt rồi vào Weibo và vài nền tảng khác để xem tình hình hiện tại.

Sau vài phút, cô đã nắm được tình hình.

Cô thật sự rất khâm phục trí tưởng tượng của cộng đồng mạng, gì mà Thời An với cô đánh nhau ba trăm hiệp, Thời An lén lút hãm hại cô ba trăm lần.

Ừm... Khó đánh giá ghê!

Thời An dựa lưng ra sau, tay mân mê tràng hạt trên cổ tay, cô không biết Thời An sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy những tin này.

Sau đó, Thời Mặc cầm đồ đạc ra khỏi quán bar, bước vào quán net gần đó.

Cô mở máy tính lên rồi nhanh chóng gõ lên bàn phím.

Đương lúc mọi người đang hóng drama thì chẳng bao lâu sau, toàn bộ bài viết liên quan đều biến mất tăm. Dù họ có lục tung các nền tảng, tìm khắp nơi nhưng vô ích.

Ngay cả tài khoản tung tin đầu tiên cũng không còn, bấy giờ cộng đồng mạng mới nhận ra rằng, ắt hẳn Thời An không chịu được, đã bắt đầu hành động rồi đây.

Rommi đang xử lý chuyện của phu nhân, nhưng anh ta còn chưa kịp xử lý đã phát hiện toàn bộ những tin tức liên quan đến Thời An đã biến mất.

Anh ta vội báo cáo với Tạ Yến Lễ, đối phương chỉ liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì.

Trong phòng khách nhà họ Thời, thư ký đứng cạnh người đàn ông mặc vest báo cáo việc tiểu thư bị bạo lực mạng đã được giải quyết triệt để.

Ngay cả anh ta cũng không thể tìm ra ai là người đã xử lý.

Người đàn ông nheo đôi mắt hẹp dài của mình lại, ánh mắt sâu thẳm đầy bí ẩn. Người nọ không nói thêm gì, chỉ vẫy tay ra hiểu cho thư ký quay về công ty.

Người bên cạnh đến gần gọi nhỏ: "Anh Cả."

————

Thời An hoàn toàn không biết những chuyện đang xảy ra trên mạng, cô vẫn thong thả thưởng thức trà thơm, ngắm cảnh đẹp và đọc sách.

Nhà cũ họ Thời nằm kế một nhà hào môn thế gia khác, là nhà họ Thôi.

Tuy hai nhà cách nhau khá xa, nhưng khi đi ngang qua vẫn có thể thấy người hầu nhà họ Thời đang bận rộn trang trí ngôi nhà.

Thiên kim nhà họ Thôi - Thôi Kiều Kiều ngồi trong xe, lúc đi qua nhà họ Thời thấy cảnh này thì không khỏi bật cười.

Cô ta chỉ tay về phía nhà họ Thời rồi nói với người bạn thân ngồi cạnh:

"Cậu xem nhà họ Thời đang làm trò gì thế này? Cả con mình cũng nhận lầm được, chẳng khác nào "tu hú chiếm tổ chim thước" bản hiện thật cả."

Bạn thân cô ta che miệng cười, đáp lời bằng giọng điệu kiêu căng:

"Đáng thương ghê á, không ngờ Thời An chỉ là hàng fake, uổng công chúng ta vẫn thường chơi cùng cô ta."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Mấy gia đình thượng lưu sống chung thành phố thường xuyên giao dịch làm ăn với nhau, cho nên con cái của họ cũng chơi với nhau từ nhỏ.

Họ cũng không ngoại lệ.

Thôi Kiều Kiều không nói gì, chỉ hỡ hừng liếc nhìn nhà họ Thời mà nhếch môi.

Chẳng phải trước đây Thời An giỏi lắm à? Chẳng phải có thể kiêu căng vượt mặt cô ta sao?

Bây giờ tôi nhất định sẽ cướp hết những gì cô có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK