• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời An chưa kịp nói gì thì Thời Diễm đã nhanh chóng chen vào, anh ta nhướng mày cười hả hê, nói lớn:

"Anh ấy thì nghỉ ngơi gì chứ. Rõ ràng là gần đây có quá nhiều cô gái đeo bám, anh ấy không chống đỡ nổi nữa nên về nhà trốn cho thanh tịnh thì có!"

"Phì!"

Thời Diễm vẻ mặt diễn tả cực kỳ sinh động, Thời An không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Trong khi đó, gương mặt của Thời Dung Cảnh càng lúc càng đen lại.

Anh ta tức giận quát lớn: "Nói hươu nói vượn!"

Vốn dĩ Thời Dung Cảnh đang rất bình tĩnh, nhưng bị Thời Diễm chọc trúng chỗ đau nên anh có chút thẹn quá hóa giận. Đúng là anh về nhà để trốn những cô gái đó thiệt, nhưng cũng không cần phải nói rõ vậy chứ.

Haiz~ Những người đó chẳng khác gì yêu quái tu luyện mấy trăm năm, làm như chưa từng thấy đàn ông bao giờ ấy! Mỗi khi gặp anh là hai mắt sáng lên, hận không thể một ngụm ăn tươi nuốt sống anh vậy.

Thời Dung Cảnh cảm thấy bất lực, anh cũng không phải Đường Tăng, thịt trên người anh đâu có bổ béo hay thơm ngon gì đâu, sao các cô ấy cứ nhìn chằm chằm anh làm gì?

Dạo gần đây, những cô gái đó càng ngày càng điên cuồng hơn, thấy anh là nhào tới.

Chẳng hạn như sáng nay, lúc vừa tới đoàn phim, xe còn chưa kịp đỗ, đã có một cô gái ăn mặc hở hang phá vỡ hàng rào bảo vệ. Cô ta lao thẳng tới trước xe, nhảy lên và nằm đè lên nắp ca-pô xe.

Cảnh tượng này khiến Thời Dung Cảnh lạnh cả người, anh thậm chí không xuống xe mà quay đầu về thẳng nhà.

Trong đầu anh đột nhiên nhớ lại tiếng lòng của Thời An, em ấy nói rằng anh sẽ c.h.ế.t vì đào hoa quá nhiều.

Trước đây đào hoa tuy nhiều nhưng không điên cuồng như vậy, Thời Dung Cảnh cũng không quan tâm lắm việc họ muốn dựa hơi anh để nổi tiếng. Chỉ là gần đây, đào hoa càng lúc càng nhiều.

Anh không khỏi tự hỏi, có phải thời điểm "chết" của anh đang đến gần rồi hay không.

"Anh Hai! Anh Hai!"

Thời An gọi mấy lần, Thời Dung Cảnh mới phản ứng lại. Cô bò từ sofa, đi tới bên anh, khẽ đẩy tay, lúc đó anh mới hoàn hồn.

"Sao thế?"

Ý thức của Thời Dung Cảnh được kéo về.

Thời An nói: "Em nhớ là em có mấy cuốn sách và sổ tay cũ để trong phòng sách của anh, lát nữa em qua lấy nhé."

Thời Dung Cảnh nhớ ra chuyện này: "Được, em cứ tự đi mà lấy."

Đột nhiên, anh lại nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Em tìm mấy thứ đó làm gì? Định dọn sang căn nhà bên ngoài sống sao?"

Thời An gật đầu: "Ừm."

Cô đúng là có ý định như vậy.

Thời Dung Cảnh nhớ lại ngôi nhà đó vẫn còn có một người đàn ông tên Tạ Yến Lễ. Trước khi anh ta gặp chuyện và trở thành người thực vật, anh cả đã từng nhắc đến tên của anh ta.

Anh cả nhận xét người này có thực lực và tham vọng lớn.

Nhưng không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.

Dù tiếc nuối, nhưng Thời Dung Cảnh vẫn dặn dò Thời An: "Nếu em ra ngoài sống, phải cẩn thận với Tạ Yến Lễ. Người này không đơn giản đâu."

"Trước đây An An bị ép cưới anh ta, giờ anh ta đã tỉnh lại, chi bằng hai đứa ly hôn đi. Anh sẽ tìm cho An An một người đàn ông tốt hơn."

Thời An không biết vì sao hai người lại nói đến chuyện ly hôn.

“Đợi đến khi chân anh ấy hồi phục lại, tụi em sẽ ly hôn.”

Thời An ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ:

【Dựa vào năng lực của Tạ Yến Lễ, đến lúc đó hẳn là anh ta đã trả thù xong, chuyện ly hôn cũng là điều mình mong muốn.】

Thời Dung Cảnh nghe được tiếng lòng của Thời An, anh hơi nhướn mày. Anh không cho rằng, hiện tại Tạ Yến Lễ có đủ khả năng để đối đầu với gia tộc họ Tạ ở Kinh Đô.

Nhưng An An dường như... lại rất tin tưởng vào Tạ Yến Lễ.

Chẳng lẽ năng lực dự đoán của An An đã biết trước được điều gì sao?

Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu Thời Dung Cảnh, nhưng bị anh nhanh chóng bỏ qua.

Chuyện của nhà họ Tạ không liên quan gì đến anh, điều anh quan tâm là An An có thể bình an và hạnh phúc là đủ rồi.

Đến lúc đó, nếu hai người thuận lợi ly hôn, dựa vào gia thế nhà họ Thời, tìm cho An An một người chồng cũng chẳng phải chuyện khó.

Thời Diễm đang ở bên cạnh lau chiếc mũ bảo hiểm quý giá của mình, cẩn thận từng chút một như thể đó là bảo vật của anh vậy.

Thời An cười nhạt, bước đến bên anh: “Em nhớ giải đấu chung kết sắp bắt đầu rồi phải không anh?”

Thời Diễm đặt khăn lau xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thời An: “Ừ.”

Khi anh nói, không biết từ lúc nào giọng đã mang theo chút âm mũi. Đáng lẽ anh phải rất vui vì được vào vòng chung kết mới đúng.

Nhưng hiện tại anh lại chẳng thấy hứng thú gì. Khi đến câu lạc bộ xử lý chuyện của Nhậm Tiểu Lạc, anh đã phát hiện ra nhiều điều khác lạ khác. Hóa ra, không chỉ có mỗi cậu ta bị các đội đua khác mua chuộc.

Những gương mặt quen thuộc lần lượt hiện lên, Thời Diễm không thể chịu đựng được. Anh đã nỗ lực rất nhiều, tốn không biết mồ hôi xương m.á.u mới có thể xây dựng câu lạc bộ đua xe này, một nhóm thanh niên trẻ tuổi cùng nhau tụ họp vì niềm đam mê.

Nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, câu lạc bộ đã trở thành bộ dạng thế này. Nói không buồn thì là giả! Nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao lại xảy ra hoàn cảnh này.

Thời Diễm bây giờ chỉ cảm thấy rất phiền muộn và  buồn bã trong lòng.

【Trong trận chung kết, chắc chắn Trương Chính sẽ gây chuyện. Đến lúc đó, mình phải tập trung hết sức, theo dõi hành động của đối phương!】

Dòng suy nghĩ này kéo Thời Diễm trở lại thực tại. Đúng rồi! Trương Chính!

Cái tên quen thuộc khiến anh rùng mình. Gã đó lại đang âm mưu điều gì nữa đây!

Thời Diễm hiện tại rất tin tưởng vào những suy nghĩ của An An. Những điều cô từng dự đoán đều lần lượt trở thành hiện thực, lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ.

Kể từ sau cuộc đua trước, danh tiếng của Trương Chính đã bị tổn hại nghiêm trọng. Sau khi cuộc đua kết thúc, đối phương cũng không còn xuất hiện nữa.

Giờ nghĩ kỹ lại, chắc chắn anh ta đang âm thầm chuẩn bị trò bẩn gì rồi.

【Trước cuộc đua phải kiểm tra kỹ chiếc xe của anh Ba. Trong kịch bản gốc, chính Trương Chính đã động tay vào chiếc xe đua của anh Ba, khiến xe mất phanh khi xuống đoạn đồi dốc, rồi lao thẳng xuống vực.】

Ánh mắt Thời Diễm trở nên u ám. Nếu anh thật sự c.h.ế.t một cách thảm hại như thế, chắc anh sẽ tức đến nỗi bật nắp quan tài để tìm Trương Chính!

Lần này, anh sẽ không để Trương Chính dùng mưu bần kế hèn để đạt được mục đích.

“An An, anh đi chuẩn bị cho cuộc đua đây!”

Sự buồn bã trên người anh Ba biến mất, thay vào đó là tinh thần chiến đấu mạnh mẽ.

Chiếc mũ bảo hiểm đỏ rực nằm yên trên bàn, đồng hành cùng anh qua hàng trăm cuộc đua. Giờ đây, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm nó trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, như tinh thần không bao chịu khuất phục của anh vậy!

“Vâng!”

Thời Diễm cần phải đi chuẩn bị đối phó với những âm mưu của Trương Chính!

Thời An cũng không có việc gì làm, cô đi đến phòng làm việc của Thời Dung Cảnh để lấy laptop của mình.

Mở cửa ra, cô thấy trong phòng là một kệ sách bằng gỗ, rất rộng và lớn, với nhiều cuốn sách khác nhau.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Dựa vào trí nhớ, Thời An biết chiếc laptop của mình nằm ở ngăn thấp nhất, bên trái gần cửa sổ.

Thời An bước tới, từ từ cúi xuống và mở ngăn kéo bí mật ở tầng dưới cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK