Nhưng giờ anh ta không thể động đến Thời Diễm, ánh mắt Trương Chính đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Thời Diễm, nắm tay siết chặt đến mức khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Anh ta không ngu. Thời Diễm là thiếu gia của gia tộc giàu có nhất Giang Thành. Còn phía sau Trương Chính thì chẳng có ai cả.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Nhưng...
Trương Chính nhếch mép cười đầy ẩn ý. Chuyện sắp tới sẽ không đơn giản như thế đâu!
“Anh Ba!”
Thời An nhanh chóng bước đến đứng sau lưng Thời Diễm, đặt tay lên vai rồi đứng cạnh anh: “Anh ơi, sao anh lại ở đây?”
Thấy em gái đến, ánh mắt Thời Diễm lập tức ánh lên sự vui vẻ, “Đúng lúc anh có buổi huấn luyện nên mới tới đây. Sao em tìm được đến đây hay vậy?”
Ánh mắt Thời Diễm liếc qua Trương Chính đang đứng một mình ở bên kia, nhưng anh chẳng thèm đoái hoài đến anh ta. Thay vào đó, anh cúi xuống nói chuyện không ngừng với em gái Thời An.
Hai người cùng đứng nhìn các thành viên của đội đua xe chạy vòng quanh sân. Thời An tinh mắt nhận ra không chỉ có thành viên của Hỏa An Liệt Diễm mà còn có đội viên của Bão Tố, đội của Trương Chính.
Thoạt nhìn thì giống như hai đội đang tự tập luyện, nhưng chỉ cần quan sát vài phút là có thể thấy, hai đội đang âm thầm cạnh tranh trên đường đua.
Ai cũng muốn giành lấy vị trí số một.
Khi Thời Diễm và Thời An đang trò chuyện, cuộc đua âm thầm này cũng đã đến hồi kết.
Đội Bão Tố dưới sự dẫn dắt của Trương Chính xuất hiện trước mặt ba người với bộ dạng thua cuộc xám xịt.
"Xin lỗi đội trưởng, tôi..."
Một thành viên của đội bước lên, cơ thể căng thẳng thấy rõ, vừa mở miệng đã muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng Trương Chính xua tay bảo họ im lặng, anh ta bước đến, mỉm cười vỗ vai từng người một, mặc cho đội viên đang mặt mày khó hiểu:
“Lần này các cậu làm tốt lắm, tối nay ra ngoài uống một chầu để thư giãn nhé.”
Mỗi thành viên của Hỏa An Liệt Diễm đều biết rõ, mối thù giữa đội mình và Bão Tố. Vì vậy, dù đây chỉ là một cuộc đua bình thường, họ vẫn quyết tâm giành chiến thắng bằng mọi giá.
Kết quả họ đã thắng, tất nhiên ai nấy cũng đều rất vui.
Nhưng niềm vui nhanh chóng bị dập tắt.
Nhìn đội Bão Tố tỏ ra chẳng hề quan tâm, thậm chí còn muốn tối nay đi ăn uống thả ga, cảm xúc của đội Hỏa An Liệt Diễm bỗng chùng xuống.
Thời Diễm thực ra không quá chú ý đến buổi tập vừa rồi. Trong đầu anh toàn nghĩ đến cuộc thi cuối cùng sắp tới. Nghĩ xem Trương Chính sẽ làm gì, cũng như cách đối phó với anh ta.
Sau khi Trương Chính nói xong, không khí xung quanh im lặng đến ngột ngạt.
Các thành viên trong đội Bão Tố đều đã chuẩn bị tinh thần bị chửi mắng, nhưng kết quả không chỉ không bị mắng mà còn được đội trưởng mời đi ăn cơm uống rượu.
Đây có còn là vị đội trưởng "Ác ma" mà họ biết không? Người mà chỉ cần mắc một chút sai lầm nhỏ cũng có thể mắng họ thậm tệ?
Thật là khó tin. Nay mặt trời mọc ở hướng Tây lặn ở hướng Đông rồi!
Ngay sau đó, tiếng reo hò vang lên:
"Đội trưởng, tôi yêu anh, tôi sẽ theo anh mãi mãi!"
"Tôi tuyên bố, đội trưởng là vị thần duy nhất của tôi, tối nay tôi nhất định phải uống hai cân rượu trắng!"
"Tối nay tôi phải ăn hết phần cơm của cả tuần tới luôn, đội trưởng anh không chê tôi chứ? (mặt gian xảo)"
"Im mồm, anh nghĩ đội trưởng sẽ bạc đãi anh à? Đừng làm xấu mặt đội trưởng hào phóng của chúng ta như vậy!"
"Tối nay mọi người cứ thoải mái chơi, đừng tiết kiệm với tôi, làm đội trưởng thì phải khiến mọi người vui vẻ chứ!"
Trương Chính cười nói: "Hay là... đội trưởng Thời cũng đi cùng nhé?"
Thời An cảm thấy mình sắp bật cười:
【Sao câu nói này nghe có vẻ châm chọc vậy nhỉ? Hóa ra trong lĩnh vực trà xanh, núi này cao còn có núi khác cao hơn, cao nhân nhiều vô số kể.】
【Tặng cho anh ta một nút Like đấy! Đúng là lợi hại thật! Anh ta đúng là sự tồn tại đáng kinh ngạc!】
Nghe em gái nói vậy, Thời Diễm cảm thấy nụ cười trên mặt mình sắp không giữ được nữa. Chẳng lẽ Trương Chính nghĩ rằng, anh vẫn là Thời Diễm nóng tính như xưa sao?
Thật nực cười, anh bây giờ đã là Nữu Cổ Lộc • Báo thù • Thời Diễm. Sau khi uống cả tấn trà hoa cúc để báo thù, anh đã không phải là Thời Diễm bình thường nữa rồi.
"Không biết đội trưởng Trương muốn đi đâu?"
Thời Diễm không từ chối ngay mà nhướng mày hỏi lại Trương Chính. Thời An liếc nhìn anh Ba một cái, sao cô cảm thấy anh ba đang có ý đồ xấu trong lòng thế nhỉ?
Trương Chính thấy Thời Diễm không trực tiếp từ chối, nghĩa là đối phương có ý định muốn đi. Trong lòng Trương Chính cười thầm, ánh mắt nhìn Thời Diệm mang theo chút khinh thường, nhưng giọng điệu vẫn tỏ ra khách sáo::
“Tôi đã đặt chỗ ở Sơn Vân Giang Thành rồi. Nếu đội trưởng Thời cũng đi thì tôi sẽ gọi điện đặt lại một phòng lớn hơn. À đúng rồi, ăn tối xong chúng ta có thể đi đánh golf, tôi cũng đã đặt sẵn chỗ rồi.”
Nhắc đến Sơn Vân, gương mặt Trương Chính lộ ra vẻ đắc ý. Sơn Vân là lựa chọn hàng đầu của giới thượng lưu ở Giang Thành, nơi đây có đủ mọi loại hình giải trí.
Thậm chí, Sơn Vân chiếm cả một ngọn núi lớn, sân golf lớn nhất Giang Thành cũng nằm ở Sơn Vân. Họ còn có cả bãi đua ngựa riêng...
Bất cứ thứ gì bạn có thể nghĩ đến, đều có thể tìm thấy ở Sơn Vân.
Vài ngày trước, khi anh đi đàm phán công việc, có người dẫn anh đến trải nghiệm một lần ở đây. Thậm chí trước khi rời đi, người đó còn tặng anh một thẻ VIP cao cấp của Sơn Vân.
Phải biết rằng, thẻ VIP cao cấp của Sơn Vân là thứ có tiền cũng khó mà mua được. Toàn bộ Giang Thành, người sở hữu thẻ này ít ỏi đến đáng thương, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi nghe Trương Chính nghiêm túc nói xong, Thời Diễm bật cười, anh ôm bụng cười không ngừng.
Thấy Thời Diễm há miệng cười to, cả đội Bão Tố lẫn đội Hỏa An Liệt Diễm đều không hiểu anh đang cười cái gì.
"Anh, anh..." Thời Diễm cười đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Thời An bất lực xoa trán, thay anh Ba nói tiếp: "Không cần đâu, đội trưởng Trương."
Câu này vừa dứt, các thành viên của đội Bão Tố lập tức nhốn nháo. Họ dùng ánh mắt thương hại nhìn thành viên của Hỏa An Liệt Diễm, lén thì thầm với nhau:
"Con nhỏ này không biết Sơn Vân là nơi nào à, lại từ chối nhanh như vậy, thật là ngu ngốc."
"Cậu phải hiểu, có những người nhận thức cả đời cũng chỉ hạn hẹp thế thôi, thông cảm đi."
"Thật đáng thương cho mấy anh em đội Liệt Diệm, cả đời không có cơ hội bước chân vào giới thượng lưu! Cơ hội duy nhất cũng bị đội trưởng nhà họ từ chối. Thật nực cười!"
Đám thành viên của Bão Tố lần này toàn là người mới, họ chưa từng gặp Thời An, cũng không biết mối quan hệ giữa Thời An và Thời Diễm.
Nhìn thấy vẻ ngây thơ của Thời An, họ không chút e dè, tự nhiên buông lời chế giễu.
Các thành viên đội Hỏa An Liệt Diễm nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi trên trán, suýt nữa lao lên đánh nhau. Nhưng đã bị những người bình tĩnh ngăn lại.
"Anh có gan thì nói to xem nào!"
"Chỉ là chỗ giải trí thôi mà! Tưởng chúng tôi không đủ tiền đi nổi chắc? Chỉ là cúng tôi không muốn đi thôi!"
Thật ra mạnh miệng phản bác thế thôi, chứ trong lòng các thành viên Hỏa An Liệt Diễm cũng có chút nao núng. Tuy họ chơi đua xe, nhưng vẫn nghe danh tiếng của Sơn Vân. Nếu có cơ hội thì ai mà không muốn thử trải nghiệm cuộc sống thượng lưu cơ chứ.
Nhưng nếu cơ hội này là do đối thủ đưa đến, vậy thì thà không có còn hơn!