Thời An gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa."
————
Thời Mặc không có gia đình bên cạnh, cô ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bên ngoài trường quay, làn gió đêm se lạnh thổi tung những sợi tóc của cô.
Thời Mặc khẽ nâng cao vành mũ, ánh mắt nhìn về dòng xe cộ nhộn nhịp ở ngã tư đường.
Trong lòng cô hiện tại vô cùng rối bời, những suy nghĩ chồng chất lên nhau, gần như trở thành một mớ hỗn độn. Cô cần tĩnh tâm để suy nghĩ.
Bất ngờ, từ phía sau cô vang lên một giọng nói trầm thấp: "Dù tôi không biết tại sao Tiểu An lại đứng ra bảo vệ cô, nhưng tôi không muốn cô lợi dụng lòng tốt của con bé."
Nói xong, Thời Dung Cảnh lập tức rời đi.
Thời Mặc khẽ dừng tay, sự lạnh lùng và cảm giác cô độc trên người cô dường như hòa vào màn đêm tĩnh lặng.
Thời An trở về căn hộ của mình sau một ngày ghi hình mệt mỏi. Cô thực sự đã kiệt sức, may mà chương trình 《 Có Em Có Anh 》 chỉ ký hợp đồng làm giám khảo khách mời một tập, nên từ đây về sau cô không cần phải tham gia nữa.
Cô tháo các phụ kiện trên người, cẩn thận đặt chúng lên chiếc bàn ngay cửa. Trong lúc vô tình, khóe mắt cô thoáng thấy điều gì đó trên sàn nhà.
Khoan đã, sao trong phòng lại có dấu giày của người khác?
Chuyện gì thế này, Thời An nhìn những dấu giày trên sàn nhà, lòng đầy cảnh giác.
Cô nhớ rõ lúc ra khỏi nhà không hề có hai dấu giày này, sao bây giờ nó lại xuất hiện ở đây?
Không lẽ trong nhà có trộm? Thời An bật đèn pin điện thoại, cúi người xem kỹ dấu giày.
Rõ ràng đây là dấu giày của nam giới, kích cỡ rất lớn, phụ nữ thường không mang vừa được.
Thời An từ từ đứng dậy, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, bây giờ không biết kẻ trộm còn ở trong nhà hay không?
Nếu đi rồi thì tốt, còn không thì hành động mở cửa ban nãy của cô đã khiến kẻ đó chú ý, tình huống hiện tại đang rất nguy hiểm.
Dù thế nào, Thời An quyết định giữ bình tình, trước là gửi tin nhắn cho quản lý, sau gửi yêu cầu báo cảnh sát ngay lập tức.
Đoạn Thời An mở ngăn tủ gần cửa ra vào, lấy bình xịt tự vệ loại mạnh nhất ra, cầm chắc trong tay.
Kế đó, cô lấy giấy tờ tuỳ thân từ trong túi ra, chuẩn bị rời khỏi căn hộ.
Cuối cùng, cô cảnh giác nhìn quanh phòng một lượt, chợt chú ý đến ghế sofa. Cô ngạc nhiên há hốc mồm, bởi vì toàn bộ quần áo cô quăng lên ghế đều biến mất rồi.
Đôi mắt Thời An tràn ngập sự kinh ngạc.
【Tên trộm quái gở nào đã trộm hết quần áo của bà đây, ôi bra mình mới mua xong!】
Trong góc phòng, gương mặt người đàn ông càng lạnh lùng hơn.
Trừ mấy bộ quần áo trên ghế sofa ra, tạm thời Thời An không thấy thứ gì khác trong phòng bị động đến, có vẻ tên trộm vẫn ở trong phòng.
Hiện tại cảnh sát vẫn chưa tới, Thời An thấy hơi lo lắng, đang từ từ chuẩn bị ra khỏi cửa.
Một bước, hai bước...
Không xảy ra gì hết.
Bước thứ ba.
Cũng không có gì xảy ra.
Bước thứ tư.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
“Tách!”
Đèn trong phòng chợt tắt ngúm, Thời An giật thót tim, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
【Tiêu rồi, tên trộm đang nhắm vào mình!】
Thời An giữ chặt bình xịt tự vệ trong tay, ngón tay đặt trên đầu xịt, cả người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Trong bóng tối, Thời An không nhìn thấy gì.Hiện tại không rõ tình hình thế nào nên cô không dám bật đèn pin điện thoại lên, tránh thu hút sự chú ý của tên trộm.
Không sao, cửa vẫn mở, lỡ có tiếng động gì thì cùng lắm dùng hết sức bỏ chạy là được.
Thời An vô cùng căng thẳng, cảm giác adrenaline đã tăng đến mức tối đa.
Trán Thời An rịn một tầng mồ hôi khiến tầm nhìn bị che khuất, cô vội giơ tay lau đi.
Thế nhưng thứ cô chạm vào không phải là thái dương... Mà là n.g.ự.c của ai đó?
Nà ní!!!
Thời An lập tức trợn tròn mắt, không chút do dự mà xoay người chuẩn bị bỏ chạy.
Cùng lúc đó, sau lưng cô vang lên giọng nói khó chịu.
“Sao nhà cô lại mất điện thế?”
Giọng nói quen thuộc khiến Thời An dừng bước.
Sao giọng người này nghe quen quá vậy. Thời An lùi lại vài bước rồi bật đèn pin trên điện thoại lên xem. Lúc nhìn thấy người nọ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời An bước tới tát vào đầu Bạch Tịnh một cái, tức giận hỏi:
“Tại sao cậu lại đột ngột xuất hiện trước mặt tôi vậy, có biết sẽ hù c.h.ế.t người không hả!”
Bạch Tịnh ôm đầu la oai oái.
“Người phụ nữ xấu xa này, đừng đổ thừa có được không. Là do hộp điện nhà cô gặp trục trặc nên mới mất điện thôi, tôi đến trước mặt cô là do cô không nhìn thấy, sao trách tôi được?”
Mấy ngày không gặp, người này vẫn vô lý như thế, Bạch Tịnh hừ lạnh một tiếng.
Thời An vừa nãy bị doạ sợ, giờ mới phản ứng lại, cô nhìn Bạch Tịnh một hồi rồi nghi ngờ hỏi:
“Nhưng mà... sao cậu vào nhà tôi được thế?”
THời An chỉ vào Bạch Tịnh rồi lại chỉ về phía cửa.
“Tôi chưa từng cho cậu mật mã căn hộ mà, cậu vào bằng cách nào vậy?”
“Cậu xâm phạm trái phép đúng không?”
Bạch Tịnh có phần chột dạ, ánh mắt lảng sang chỗ khác, trong lòng thầm trách thiếu gia nhà mình.
“Là tôi làm!”
Một giọng nam trầm ấm có chút uể oải vang lên.
Thời An ngây người, quay sang trừng Bạch Tịnh.
“Hay lắm, cậu còn dẫn thêm đồng bọn đến nhà tôi nữa!”
Cửa phòng ngủ chợt mở ra, ánh mắt Thời An không khỏi bị thu hút nhìn sang.
“Oách đờ phắc!”
Một câu chửi thề đã diễn tả cảm xúc hiện tại của cô.
Tạ Yến Lễ mặc bộ vest đen chỉnh tề ngồi trên xe lăn, được người phía sau đẩy ra, dáng vẻ cương nghị toát lên sự lạnh lùng xa cách.
“Chính tôi đã mở cừa vào.”
Giọng nói trầm thấp, quyến rũ, không lộ chút cảm xúc.
【Ố mài gót, sao người đàn ông này lại biết nói chuyện rồi?】
Thời An không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì nữa. Sao tình tiết lại thay đổi xoành xoạch thế này, cô nhớ trong kịch bản gốc thì lúc này Tạ Yến Lễ vẫn còn nằm yếu ớt ở trên giường mà.
Anh không thể mở mắt ra, huống hồ là nói chuyện.
Thời An đứng đờ tại chỗ, tay chân luống cuống không biết phải làm gì.
Tạ Yến Lễ nhìn Thời An đang đứng ngây ngốc ở cửa nhìn mình, anh nhẹ cười khẩy.
“Hừ, chẳng phải mấy hôm trước mồm miệng lém lỉnh lắm sao?”
Anh nhìn chằm chằm vào Thời An, lạnh lùng hỏi: “Sao hả? Vợ yêu?”
Thời An ngượng ngùng, cười gượng một tiếng.
“Chào ngài Tạ.”
【Tên trộm trời đánh này đã mở mắt nói chuyện rồi?! Làm sao đây ta, mình có nên dọn đồ chạy lẹ không nhỉ...?】
Thời An cười giả lả, trong lòng đang thầm tính toán.
“Cái đó... có phải việc của tôi xong rồi không?” Ông chú mặc vest bỗng lên tiếng.
Bạch Tịnh vội đến bên ông chú, thì thầm vào tai anh ta: “Xong rồi, anh có thể về được rồi.”
Khổ nỗi ông chú này bẩm sinh lớn giọng, không thích thì thào nên giọng nói của anh ta vang vọng khắp phòng.
“Thế thì tôi đi đây.”
Tạ Yến Lễ mặt mày căng thẳng, mím môi.
Ông chú vừa đi vừa cởi áo vest ra, để lộ áo khoác vàng “Dịch vụ Chạy Việc Vặt”. Còn không ngừng phàn nàn:
“Đơn hôm nay lạ lùng thật chứ, đã sai vặt còn bắt mặc áo vest, khó hiểu ghê.”
Tạ Yến Lễ cúi đầu, ngón tay gầy gò xoa trán.