Trương Chính khá ngạc nhiên, hắn đã điều tra kỹ rồi, Thời Diễm tuy có chút năng lực nhưng chẳng đáng kể, tính tình lại nóng nảy dễ bị kích động.
Tất cả thành tích của anh ta đều nhờ gia đình họ Thời đổ tiền vào mà có.
Còn mình không có gia thế hùng hậu, thành tích hiện tại đều là từng chút một dựa vào đua xe mà có. Do đó anh ghét cay ghét đắng những kẻ có gia đình chống lưng như Thời Diễm vô cùng.
Có tiền thì đã sao? Chẳng phải vẫn bị mình giẫm đạp dưới chân đó ư!
Nhìn thấy dáng vẻ bất lực và hèn nhát của Thời Diễm bây giờ, Trương Chính cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhậm Tiểu Lạc nhận thấy tình hình căng thẳng, từ một bên bước ra, tiến đến bên cạnh Thời Diễm, nói với các thành viên trong đội: “Mọi người nghe tôi nói, giờ cuộc đua quan trọng hơn! Dù vừa rồi là lỗi của ai, chúng ta vẫn nên ưu tiên đi thi đấu trước.”
Phó đội trưởng đã lên tiếng, dù không muốn nhưng mọi người vẫn phải nghe theo.
Các thành viên trong đội đều tức giận, nhìn nụ cười đắc ý của đám người bên đội Bão Tố, tay nắm chặt đến mức phát ra tiếng kêu "răng rắc".
Thời An nhìn Thời Diễm thầm trách:
【Anh Ba, sao lại bỏ đi? Em có bằng chứng đây, chỉ cần chút công sức là chúng ta có thể lật đổ bọn chúng rồi.】
Thời Diễm dừng lại, lúc Nhậm Tiểu Lạc đột nhiên nhảy ra đồng tình với quyết định của anh, anh đã cảm thấy nghi ngờ rồi.
Đối phương là người của Trương Chính, nhảy ra lúc này chắc chắn không có ý tốt gì.
Thời Diễm trở nên cảnh giác, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng lòng của Thời An, anh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Thời An nói không sao thì chắc chắn là không sao.
Thời Diễm bất ngờ dừng bước, khiến Nhậm Tiểu Lạc căng thẳng. Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Không thể nào, mọi thứ anh làm đều rất kín kẽ mà.
Trương Chính nheo mắt nhìn Thời Diễm.
Thời Diễm mỉm cười nói: “Không đi nữa, hôm nay phải làm rõ chuyện này tại đây.”
Các thành viên của Hỏa An Liệt Diễm lập tức có thêm sức sống, tất cả đều đứng thẳng lưng.
Trương Chính không nói gì, xung quanh đã có người bắt đầu đứng ra bênh vực anh ta:
“Cần nói gì nữa? Rõ ràng là các người đẩy trước còn gì! Chối cái gì mà chối!”
“Không thể chịu nổi đám người Hỏa An này, thật không ngờ những tay đua bây giờ lại thiếu văn hóa như vậy.”
“Mấy người này đã học hết chương trình giáo dục bắt buộc chín năm chưa mà đã ra ngoài đua xe? Thật không có chút đạo đức nào.”
Những câu nói đó khiến Thời Diễm tức giận đến nhồi m.á.u cơ tim.
Nhưng anh vẫn nỗ lực kiềm chế, không ngừng tự nhủ phải nhẫn nhịn.
Trương Chính mặt mày phức tạp, đầy nghi hoặc.
Tại sao hôm nay Thời Diễm có thể kiềm chế đến vậy? Chẳng lẽ anh ta đã biết trước kế hoạch của mình? Không thể nào, hắn cũng không nói cho ai biết kế hoạch này mà.
Dù đã kích động đến mức đó nhưng Thời Diễm vẫn không phản ứng, nếu anh ta không gây gổ với mình thì kế hoạch quay lén sẽ hoàn toàn vô dụng.
Ánh mắt của Trương Chính rơi vào người phụ nữ đứng sau Thời Diễm. Chỉ liếc nhìn một cái, anh ta đã ngây người.
Từ khi sinh ra đến giờ, anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp đến vậy.
Trong lòng anh lại dâng lên sự gato không hề nhẹ. Tại sao? Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về Thời Diễm? Chỉ vì anh ta sinh ra đã may mắn hơn mình sao?
Trương Chính nhếch miệng cười: “Thời Diễm, chúng ta cá cược một ván thế nào?”
Thời Diễm nhướng mày: “Cược gì?”
Trương Chính chỉ vào Thời An, người đứng sau lưng Thời Diễm: “Cược cô ấy, nếu anh thua thì để bạn gái anh đi cùng tôi một ngày.”
Trương Chính không biết thân phận của Thời An, anh ta nhầm tưởng cô là bạn gái xinh đẹp của Thời Diễm.
Câu nói đó vừa thốt ra, Thời Diễm không thể nhịn được nữa, sự giận dữ bộc phát rõ ràng trên khuôn mặt anh.
Sức chịu đựng của con người là có giới hạn!!
Chỉ với vài bước, anh đã siết chặt nắm đấm, lao thẳng đến Trương Chính.
Các thành viên trong đội nhanh chóng nhận ra sự việc, cố gắng ngăn cản nhưng cũng không kịp.
Ánh mắt của Thời Diễm đầy đe dọa, khí thế từ anh khiến người khác kinh hãi, dường như anh sẵn sàng một cước đánh c.h.ế.t Trương Chính.
Trương Chính có thể nói gì cũng được, nhưng không thể xúc phạm em gái bảo bối của anh.
Thời An là em gái ruột của anh, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực trong nhà họ Thời. Cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ba anh em họ đều không nỡ nặng lời với em ấy dù chỉ một câu.
Anh không thể chịu đựng việc Thời An bị đối phương xúc phạm như vậy.
Các thành viên của đội Bão Tố bị khí thế của Thời Diễm làm cho sợ hãi, họ đồng loạt lùi lại một bước, nhường đường có anh vào. Duy chỉ có Trương Chính vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.
Ánh mắt anh ta lóe lên sự phấn khích.
Đúng vậy! Chính là như thế! Tới đi!
Trương Chính không thể chờ đợi được nữa, anh ta mong Thời Diễm tiến đến và đánh mình một trận.
Nào, mau đến đây!
Nhanh lên, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa!
Đến đây và đánh c.h.ế.t tôi đi, để tôi thấy sức mạnh của anh như thế nào!
Trương Chính thầm hét lên trong lòng, Thời Diễm chỉ còn ba bước...
Hai bước...
Một bước!
Mắt thấy Thời Diễm đã đến trước mặt mình, Trương Chính vui mừng ngẩng đầu, còn cố ý chọn cho mình một góc độ hoàn hảo để nắm đ.ấ.m của Thời Diễm có thể tung hết sức vào mặt bản thân.
Như thế mới tạo ra hiệu ứng thị giác mạnh mẽ!
“Anh Baaa!!!”
Thời An không kịp chạy theo Thời Diễm, thấy nắm đ.ấ.m của anh sắp chạm vào mặt Trương Chính, cô lo lắng kêu lên!
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
【Dừng lại! Mau dừng lại! Anh Ba, anh quên mất em đã nói gì với anh rồi sao? 】
【Anh mà đ.ấ.m anh ta một cái thì chắc chắn họ sẽ quay lại được ngay. Một khi có bằng chứng, chẳng phải họ sẽ nắm quyền điều khiển tình hình sao? 】
【Đừng mà! Anh Ba, em không muốn anh phải chịu kết cục bi thảm như ban đầu!】
Thời Diễm đột nhiên dừng bước, nắm đ.ấ.m chỉ cách mặt Trương Chính khoảng mười centimet.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh từ từ hạ tay xuống.
Thời Diễm thầm chửi rủa trong lòng.
Chết tiệt! Trương Chính thật quá gian xảo!
May nhờ Thời An kịp thời gọi anh lại, nếu không anh đã thực sự bị thằng khốn này kích động rồi.
Thời Diễm vẫn còn tức giận, nhưng cố gắng nở một nụ cười, đặt tay lên vai Trương Chính:
“Uầy, anh chỉ đùa với cậu tí thôi mà. Tướng anh trông có vẻ hung dữ, nhưng thực ra tính tình rất tốt, chỉ có điều chúng ta không nên nói những lời không hay. Nói ra có thể bị người ta tát vào miệng đấy.”
Thời Diễm dùng giọng nói dịu dàng nhất để thốt ra những lời cay nghiệt nhất.
Trương Chính sững sờ, Thời Diễm đang làm gì vậy? Tại sao lại không hành động theo lẽ thường!
Mặt anh ta đã chuẩn bị xong rồi, nhưng chờ mãi không thấy Thời Diễm ra tay.
Người này thật sự đã hạ hỏa!
Trong lúc quan trọng thế này, làm sao anh ta có thể nhịn được hay vậy!
Anh ta thực sự muốn quay lại tát Thời Diễm vài cái, sau đó nắm lấy cổ áo đối phương lắc lắc vài cái để hỏi ý do.
Nhưng bây giờ xung quanh có rất nhiều người, Trương Chính cố kiềm chế sự xung đột trong lòng, nếu có chuyện xảy ra thì cũng phải để Thời Diễm là người khơi mào trước.
Thời An thấy Thời Diễm đã kìm chế được, cô thở phào nhẹ nhõm:
【Phù, anh Ba suýt nữa thì không nhịn được, may mà cuối cùng anh ấy đã tỉnh táo lại. Nếu không, chỉ cần anh Ba đ.ấ.m một cái thì Trương Chính sẽ đạt được mục đích rồi!】