Một lúc lâu sau, anh khẽ cất giọng trầm thấp: "Chỉ được cái mạnh miệng thôi, mèo hoang nhỏ... hừ."
Đến khi Thời An ra khỏi phòng, Tạ Yến Lễ đã đi rồi, chỉ còn lại Bạch Tịnh đang ở bàn ăn chờ cô.
Anh ta trề môi, trông hệt như một người vợ đang oán thán, hờn dỗi. Vừa nhìn thấy Thời An bước xuống, anh liếc cô một cái thật sâu, giọng điệu đầy ấm ức: "Đây là bữa sáng thiếu gia dặn để lại cho cô. Cô ăn xong, tôi sẽ đưa cô đến địa điểm thi đấu."
Thời An đã quá quen với những cảm xúc thất thường của Bạch Tịnh, cứ như anh ta lúc nào cũng đến kỳ kinh nguyệt vậy. Có lẽ là do cô đã cướp mất thiếu gia yêu dấu của anh ta, khiến anh ta không vui.
Cô lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng. Bạch Tịnh ngồi phía đối diện, chăm chú nhìn cô.
Sáng nay, khi thấy hai tay của thiếu gia đã phục hồi, anh ta mừng rỡ biết bao. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài bao lâu, anh ta lại bị thiếu gia mắng té tát.
Thiếu gia nói, nếu anh ta vẫn còn dám giở thái độ với Thời An, thì chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi cuốn gói đi đi.
Thiếu gia bây giờ thiên vị quá rõ ràng.
Thì ra yêu hay không yêu lại có thể rõ ràng đến vậy.
Sau khi Thời An ăn xong, cô khẽ liếc nhìn Bạch Tịnh một cái: "Thiếu gia của anh đi đâu rồi?"
Bạch Tịnh đáp: "Có việc ở công ty nên đi xử lý rồi."
Thời An gật đầu: "Biết rồi, anh không cần đưa tôi đi đâu, cứ đến tìm thiếu gia anh đi, tôi tự lái xe được."
————
Hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết toàn quốc giải đua xe, địa điểm tổ chức tại đường đua Sùng Sơn nổi tiếng nhất ở Giang Thành, đạt tiêu chuẩn đẳng cấp thế giới!
Bầu không khí tại hiện trường đã sôi động hẳn lên. Những người hâm mộ từ các câu lạc bộ đã ồ ạt kéo đến, giăng băng rôn cổ vũ cho tay đua mà họ yêu thích.
Các phóng viên từ khắp nơi cũng đang trực tiếp đưa tin về sự kiện lớn này. Hôm nay là ngày thi đấu của cậu Ba nhà họ Thời, cậu Hai Thời Dung Cảnh đã có mặt từ sớm.
Khi Thời An đến nơi, anh Ba và anh Hai đang ngồi trò chuyện thoải mái tại khu vực nghỉ ngơi.
"An An, sao em đến muộn thế?"
Thấy Thời An, Thời Diễm lập tức nhảy khỏi ghế, chạy đến bên cô, xoa xoa hai má cô.
"Sáng nay có chút việc nên bị trễ."
Thời An tuyệt đối sẽ không thừa nhận là do cô đã ngủ nướng đâu. Nếu không, hai anh của cô chắc chắn sẽ trêu chọc cô không ngớt.
Thời Dung Cảnh nhìn ánh mắt lảng tránh của cô là biết ngay, cô gái nhỏ này trăm phần trăm là ngủ dậy muộn đây mà, nhưng anh chỉ cười nhạt, cũng không vạch trần cô.
Thời An nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của anh cả liền hỏi: "Anh cả không đến hả hai anh?"
Thời Dung Cảnh đáp: "Anh ấy bận nhiều việc ở công ty quá, không thể rời đi được."
Nghe đến anh cả, Thời Diễm lập tức nói: "Đừng để anh ấy đến, vốn dĩ anh ấy đã phản đối em đua xe. Nếu nhìn thấy tài năng thiên bẩm của em trên đường đua, chắc chắn anh ấy sẽ tự trách mình mất thôi. Ha ha ha!"
Thời Dung Cảnh và Thời An đồng loạt liếc nhìn anh ta, ánh mắt đầy sự chê bai.
Thời An tán gẫu với họ một lúc, rồi mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi.
Cô không quên mục tiêu chính của mình hôm nay, đó là phá hỏng kế hoạch của Trương Chính.
Trương Chính là một kẻ không tốt lành gì, mưu mô xảo trá, chơi bẩn khắp nơi. Những chuyện anh ta đã làm trong nguyên tác thật sự khiến người ta hận đến xương tủy, chỉ muốn nhào lên xé xác anh ta ra thôi.
Trận đấu lần trước, anh ta đã thua, chắc chắn anh ta đang ôm một cục tức lớn trong lòng. Diễn biến giờ đã khác với nguyên tác, nên cô cũng không rõ anh ta sẽ làm gì tiếp theo.
Hôm nay là ngày then chốt nhất. Nếu có chuyện gì xảy ra, khiến anh Ba vẫn lặp lại số phận "pháo hôi" như trong nguyên tác, Thời An có lẽ sẽ sống trong áy náy cả đời.
Trong đầu cô liên tục tua lại những tình tiết của nguyên tác, cố gắng nhớ hết mọi chi tiết quan trọng.
Sự sống của anh Ba không cho phép phạm bất kỳ sai lầm nào.
Thời An ngồi yên tĩnh, chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Ở góc không xa, đội Bão Tố đang tập trung đội ngũ. Nhậm Tiểu Lạc, sau khi bị đá khỏi đội Hỏa An Liệt Diễm, đã chính thức gia nhập đội Bão Tố.
Giờ đây, anh ta là đội phó, chỉ dưới Trương Chính, và Trương Chính đã hứa sẽ trao cho anh ta vị trí đội trưởng cùng cổ phần trong câu lạc bộ.
Sau giải đấu này, Trương Chính sẽ nghỉ hưu và giao lại toàn bộ đội đua cho Nhậm Tiểu Lạc quản lý.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Trương Chính phải giành được chức vô địch trong cuộc đua này.
Nhậm Tiểu Lạc nhìn Thời An đang đứng cách đó không xa. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy cô, anh ta lại cảm thấy bất an.
Anh rất tin vào trực giác của mình, trực giác đã trợ giúp anh ta rất nhiều lần.
Nhậm Tiểu Lạc gọi Trương Chính đến, cùng bàn bạc lại các kế hoạch chi tiết của cuộc đua.
Nhậm Tiểu Lạc nói: "Hỏa An Liệt Diễm đã loại bỏ hết người của tôi, nên giờ tôi cũng không biết rõ tình hình bên Thời Diễm. Nhưng tôi vẫn còn giữ một quân cờ quan trọng."
Trương Chính biết Nhậm Tiểu Lạc không bao giờ đặt tất cả trứng vào cùng một giỏ, anh ta rất cẩn thận và khôn ngoan. Đó là lý do tại sao Trương Chính luôn tin tưởng đối phương.
Trương Chính bảo: "Nói tiếp đi."
Nhậm Tiểu Lạc đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: "Tôi vẫn còn một người ở đó, người này tiếp xúc với anh ta nhiều nhất trong đội đua - trợ lý của Thời Diễm. Anh ta phụ trách toàn bộ công việc cá nhân của Thời Diễm trong đội."
Khi Nhậm Tiểu Lạc nói ra, trong đầu Trương Chính cũng dần hiện lên hình ảnh của người đó—một chàng trai trẻ tuổi, thường lặng lẽ đi theo sau Thời Diễm, không gây nhiều chú ý.
Trương Chính hỏi ngược lại: "Vậy thì sao?"
Nhậm Tiểu Lạc cười tinh ranh: "Anh ta nắm rõ phong cách làm việc, sở thích và mọi thói quen của Thời Diễm. Anh nghĩ sao, biết được những thứ này rồi, chẳng lẽ còn không hạ gục nổi Thời Diễm sao?"
Trương Chính sực hiểu ra. Đúng vậy, biết được thói quen của Thời Diễm, kết hợp với các video thi đấu của anh ta, thì việc bày mưu tính kế trên đường đua sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Khuôn mặt nghiêm túc của Trương Chính mấy ngày nay, cuối cùng cũng nở nụ cười. Gần đây, Thời Diễm đã gây quá nhiều áp lực lên anh ta.
Thời Diễm không biết từ đâu mời về một huấn luyện viên, khiến kỹ năng của Thời Diễm tăng vọt ở mọi phương diện.
Ban đầu, anh ta còn không tin. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, anh ta đã vô cùng kinh ngạc.
“Vậy cậu dự định làm thế nào đây?”
Nhậm Tiểu Lạc bây giờ cũng cùng một hội với anh ta, cả hai giờ đã bước chân ngồi chung một thuyền, có nổi cùng nổi, có chìm cùng chìm.
Vả lại, Nhậm Tiểu Lạc thậm chí còn nham hiểm hơn cả Trương Chính nữa. Những trò hại người, chơi xấu mà anh ta làm cũng thành thục hơn nhiều.
Nhậm Tiểu Lạc đáp: “Cứ đợi mà xem. Nói trước mất vui.”
Một lát sau, một người đến bên cạnh Trương Chính, thì thầm vào tai anh. Anh ta xua tay trả lời: “Biết rồi, đi đi.”
Để đảm bảo hôm nay giành được chức vô địch, Trương Chính không chỉ nhờ Nhậm Tiểu Lạc ra tay mà ngay cả bản thân anh cũng lặng lẽ có hành động riêng.