Thời An trở về căn hộ, vừa mở cửa liền hô: "Tôi về rồi!"
Vừa bước vào nhà, cô đã ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt. Mùi thơm đó kéo cô thẳng đến phòng bếp.
Trong bếp, Bạch Tịnh đang mặc tạp dề, đứng trước bếp lửa xào rau. Chỉ vài động tác điêu luyện, món ăn trông cực kỳ bắt mắt đã được dọn lên đĩa.
Bên trong bếp, bốn năm món ăn đã được dọn sẵn trên bàn. Sau khi dọn xong đĩa cuối, Bạch Tịnh quay lại nhìn Thời An đang đứng ở cửa: "Đừng đứng ở đó nữa! Thật chướng mắt!"
Thời An đã quen với giọng điệu châm chọc của Bạch Tịnh.
Mỗi lần cậu ta gặp cô là không bao giờ có sắc mặt tốt, mà Thời An cũng chẳng hiểu đầu óc cậu ta đang nghĩ gì nữa.
Bạch Tịnh tuy hay châm chọc cô nhưng trong lòng không có ác ý, Thời An cũng không để bụng chuyện này.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Thời An, trong lòng Bạch Tịnh không khỏi nghĩ đến, việc thiếu gia nhà mình bị cô gái này làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo như thế nào.
Mấy ngày nay, thiếu gia còn chẳng nói với cậu được năm câu. Mỗi lần cậu định tìm thiếu gia nói chuyện, lời còn chưa kịp nói đã nhận được một câu lạnh lùng: "Im miệng!"
Bạch Tịnh cảm thấy trái tim mình bị thiếu gia làm tổn thương sâu sắc.
Cảm nhận được ánh mắt tha thiết của ai đó, Bạch Tịnh chỉ đành nói: "Đi rửa tay đi, tôi dọn cơm."
Sau khi rửa tay xong, Thời An không quên đến trước mặt Tạ Yến Lễ tạo cảm giác tồn tại.
Cô gõ nhẹ cửa phòng: "Cốc cốc", rồi đẩy cửa bước vào, thấy Tạ Yến Lễ đang nằm nghiêng trên giường, ánh mắt anh đang ngước lên nhìn cô.
Tinh thần Thời An lập tức phấn chấn, cô nở một nụ cười hoàn hảo. Cô bắt chước Tom trong "Tom & Jerry", uốn éo người bước đến bên giường Tạ Yến Lễ, ánh mắt dịu dàng nhìn anh: "Chồng yêu, em về rồi nè."
【Xem đi, tối qua em vừa xem Tom & Jerry, đã học được cách đi bộ của Tom rồi đó. Thế nào? Anh có cảm thấy bị cuốn hút không? Đàn ông chẳng phải đều thích thế này sao?】
Tạ Yến Lễ: "..."
Cổ áo bộ đồ ngủ của anh hơi mở, đường chữ V kéo dài xuống dưới, lộ ra làn da nhợt nhạt với từng mảng ửng đỏ. Nhìn lên thì giống một tổng tài lạnh lùng cấm dục, nhưng nhìn xuống thì lại là một bức tranh xuân sắc đầy quyến rũ.
Thời An không kiềm được mà nhướng mày, ánh mắt lướt qua chiếc cổ áo bị nhàu nát, khóe môi hơi nhếch lên.
【Ôi, thật không ngờ, Tạ Yến Lễ chơi bời cũng khá phết. Thừa dịp em không ở nhà, anh đã gọi một cô gái đến để giải quyết nhu cầu rồi đúng không? Nhìn cả khu vực này mà xem, é he he...】
【Không dám tưởng tượng các người đã vui vẻ thế nào đâu.】
Đối với Thời An, việc Tạ Yến Lễ có tìm phụ nữ khác hay không chẳng ảnh hưởng gì đến cô, đơn giản vì cô không yêu anh.
Cô nhìn rõ mối quan hệ giữa hai người. Mục đích duy nhất của cô bây giờ là nhanh chóng hoàn thành thỏa thuận hợp tác giữa hai người, sau đó ly hôn, an phận nhận tiền và ra ngoài tìm người mẫu nam.
Lông mày Tạ Yến Lễ hơi nhíu lại. Người phụ nữ này suốt ngày nghĩ cái gì trong đầu vậy? Còn vết đỏ trên n.g.ự.c anh là do ai làm chẳng lẽ cô không biết sao?
Anh chỉ từng ngủ chung giường với một mình cô nàng ngốc nghếch nào đó mà thôi.
Thời An thâm thúy nhắc nhở: "Tạ tổng, tiết chế một chút... Dù sao anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục…Khụ khụ!"
Trong chớp mắt, mặt Tạ Yến Lễ đen như đ.í.t nồi. Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, cực kỳ nguy hiểm. Thời An cảm thấy như bị một con mãnh thú theo dõi.
Tạ Yến Lễ tức quá hóa cười, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo như ngâm trong nước đá: "Bà xã, chẳng lẽ em đã quên? Tối qua, là ai đã nằm sấp trên n.g.ự.c tôi mà cắn nhỉ..."
Thời An ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.
【Anh ta đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ anh không biết trước mặt anh là một người phụ nữ cực kỳ dịu dàng, hiền lành, tri thức lễ nghĩa, xinh đẹp khắp toàn cầu sao?】
【Nói em nửa đêm nằm sấp cắn anh? Ha, đây chính là trò đùa nực cười nhất mà em được nghe trong năm nay đó.】
【Đừng có mà gán tội bừa! Đúng là ăn không nói có!】
【Đừng có lại đây đu bám! Chị đẹp một mình là đủ rồi!!!】
Tạ Yến Lễ cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn, thấp đến mức như bị cát đá cọ xát:
"Tạ Yến Lễ, anh đang chơi với lửa đấy!"
"Tạ Yến Lễ, đồ yêu tinh đáng ghét nhà anh!"
"Tạ Yến Lễ, tự anh châm lửa thì tự anh đến mà dập!"
"Tạ Yến Lễ, đừng quên thân phận của anh, anh chỉ là người tình bé nhỏ của tôi thôi..."
Tạ Yến Lễ nhướng mày, đôi mắt đen nhíu lại nhìn Thời An, khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười.
Thời An: "???"
【Chết tiệt, sao anh ta biết được giấc mơ của mình tối qua?】
【Thật xấu hổ, mơ xuân đến mức gặp ngay chính chủ ngoài đời (che miệng cười ngượng)】
【Chẳng lẽ... đúng là mình đã cắn anh ta thật sao?】
Bàn tay trắng nõn của Thời An chậm rãi đặt lên vết ửng đỏ trên n.g.ự.c Tạ Yến Lễ. Vị trí đó hơi cao hơn n.g.ự.c một chút. Khi cô chạm vào làn da anh, cô có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh. Bàn tay không nghe cô điều khiển mà bóp bóp chỗ n.g.ự.c Tạ Yến Lễ.
【Wow, sau khi ly hôn, nhất định mình sẽ tìm một người mẫu nam như thế này để bao nuôi~】
Thời An chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, sẽ có gì với Tạ Yến Lễ.
Anh quá nguy hiểm, ở bên anh giống như có một quả b.o.m nổ chậm, không an toàn chút nào. Đúng là một sắc đẹp không nên dính vào.
Chỉ cần đứng từ xa nhìn thôi, thỉnh thoảng đụng đụng chạm chạm một chút cũng được. Nhưng nếu lại gần quá thì không hay.
Ánh mắt Tạ Yến Lễ lóe lên tia tăm tối, ý nghĩ muốn tìm người mẫu nam của cô đúng là không bao giờ ngừng.
"Xin lỗi nhé chồng yêu, là do em yêu anh quá sâu đậm, đến nỗi ngày nhớ đêm nhung. Một ngày 24h hận không thể ăn anh ngay lập tức... À không, luôn khổ sở và mãi suy nghĩ về anh nên mới..."
Ngón tay Thời An nhẹ nhàng lướt qua vết đỏ. Nơi cô chạm vào, da Tạ Yến Lễ nóng lên như bị lửa đốt.
【Những gì Thời An làm khi ngủ không liên quan đến Thời An khi thức. Mình chính là không nhận đấy! Làm gì được nhau!】
Thấy hai người vẫn chưa chịu ra ăn cơm. Bạch Tịnh bắt đầu sốt ruột.
Hai cái con người này, đồ ăn muốn nguội đến nơi rồi mà vẫn chưa chịu đi ra. Anh đẩy cửa vào, kêu lên: "Hai người..."
Lời nói đến cổ họng liền bị nghẹn lại. Cảnh tượng quá mức nóng bỏng, không thích hợp để nói gì thêm.
Thời An đặt tay lên vị trí không nên đặt trên người thiếu gia. Ánh mắt của thiếu gia thì híp lại, chăm chú nhìn cô, quan sát mọi động thái của cô.
Cả hai như bị "dục vọng quấn lấy", khiến Bạch Tịnh đứng đó như bị sét đánh, biểu cảm trên mặt cực kỳ phức tạp.
Bạch Tịnh khó khăn thốt lên: “Chẳng lẽ... tôi cũng là một phần trong màn diễn của hai người sao?”
Tạ Yến Lễ: "Cút!"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Thời An: "Cút!"
Bạch Tịnh lặng lẽ quay người, để lại bóng lưng đầy mất mát. Khi bước ra khỏi cửa, giọng khàn khàn của cậu vang lên: “Đến giờ ăn rồi...”
Thiếu gia thật sự làm cậu tổn thương sâu sắc. Khi Thời An không ở nhà, thiếu gia chẳng có chút cảm xúc nào, cũng không thèm nói chuyện với anh.
Nhưng chỉ cần cô vừa về đến nhà, hai người lại dính lấy nhau như sam.
Trong bếp, Bạch Tịnh gục đầu xuống, tay nắm chặt chiếc muôi xúc cơm.
Cậu dùng lực thật mạnh, ấn muôi sâu vào cơm, rồi dằn xuống như thể muốn trút hết nỗi lòng.