Đi vài phút, Thời An đã rời khỏi đám đông, tiếng ồn ào xung quanh dần nhỏ đi.
Cô lén lút theo sau Nhậm Tiểu Lạc đến một góc khuất, nơi ít người qua lại. Để tránh bị lộ, Thời An tìm một chỗ kín đáo để ẩn mình.
Cô âm thầm quan sát Nhậm Tiểu Lạc. Anh ta đứng trong góc, lo lắng nhìn quanh như đang xác nhận xem có ai ở xung quanh hay không.
Sau khi chắc chắn không có ai, anh ta lấy điện thoại ra, bấm số gọi và nói nhỏ:
“Bên tôi đã tìm được người rồi, còn các anh?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng trầm khàn: “Yên tâm, mọi thứ đã sẵn sàng.”
Nghe giọng điệu tự tin của người kia, Nhậm Tiểu Lạc ngay lập tức nghĩ đến tên ngốc Trương Chính, hạ giọng cảnh cáo:
“Anh coi chừng người của mình. Bên Trương Chính tìm người không đáng tin, đã bị Thời Diễm bắt được, để lại chứng cứ rồi. Đừng để chuyện đó lặp lại nữa.”
“Cái gì!!!”
Giọng nói trong điện thoại đầy ngạc nhiên, sau đó chuyển thành giận dữ: “Trương Chính làm ăn kiểu gì vậy? Chuyện nhỏ như thế mà cũng không xong. Xong việc rồi thì cắt nửa phần cổ phần của anh ta đi.”
Thời An ẩn mình không xa Nhậm Tiểu Lạc. Có lẽ do xung quanh quá yên tĩnh, cô có thể nghe rõ những lời mà họ đang nói.
Nhậm Tiểu Lạc chỉ khẽ “Ừm” một tiếng rồi nói gì đó tiếp.
Càng về sau tiếng nói quá nhỏ, Thời An không thể nghe rõ.
Sau khi Nhậm Tiểu Lạc cúp máy, rời đi được vài phút, Thời An mới chậm rãi rời khỏi nơi ẩn náu.
Khi cô trở về khu vực nghỉ ngơi, Nhậm Tiểu Lạc đã đứng tại vạch đích, chờ đợi Thời Diễm và đồng đội về đích. Trên tay anh ta không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một lá cờ của đội Hỏa An Liệt Diễm.
Nhậm Tiểu Lạc giơ cao hai tay, hăng hái vẫy cờ.
Cảnh tượng này thật mỉa mai làm sao.
Cuộc đua hiện đã đi qua nửa chặng đường. Trên màn hình, Thời Diễm và Lôi Hồng vẫn đang cạnh tranh kịch liệt, không ai chịu nhường ai.
Ngược lại, trong nhóm khác, Trương Chính lại có vẻ khá thoải mái. Lúc đầu, anh ta còn đấu sát nút với đội trưởng Phượng Hoàng, nhưng đến khi qua nửa chặng đường, xe của Phượng Hoàng bất ngờ trượt sang trái.
Chỉ trong tích tắc, chiếc xe nghiêng đi. May mắn là Phượng Hoàng có kinh nghiệm dày dặn, nếu không, tình huống này rất dễ gây ra tai nạn nghiêm trọng.
Sau sự cố của Phượng Hoàng, Trương Chính đã bỏ xa đối phương một khoảng lớn, một mình dẫn đầu.
Khán giả đến đây đa phần đều là những người yêu thích đua xe, nhưng biểu hiện của Trương Chính lại không khiến họ hào hứng.
Mặc dù Trương Chính đã thành công trong việc xây dựng hình ảnh, nhưng hiện tại gần như ai cũng cho rằng anh ta sẽ là người chiến thắng.
Ngược lại, cuộc đấu của Thời Diễm lại đầy kịch tính. Hai đội đều có thực lực mạnh ngang nhau, và giờ chỉ còn chờ xem ai kiên trì hơn đến cuối cùng.
"Nghe nói gì chưa? Thời Diễm vào vòng trong là nhờ vào hậu thuẫn đó."
"Thật à? Có chuyện gì thế, kể nghe thử coi."
Trên khán đài, không biết từ ai lan truyền tin đồn rằng Thời Diễm đã đi cửa sau để vào vòng trong, làm cho hình ảnh của anh ta đột ngột xấu đi.
Những người trước đó không có cảm tình với Thời Diễm ngay lập tức chuyển sang ghét bỏ, cho rằng anh ta chỉ giỏi dựa dẫm.
Những người biết về thân phận giàu có của Thời Diễm lại bắt đầu kể lại câu chuyện cho những người chưa biết.
Cứ thế, dần dần, mọi người bắt đầu suy đoán "sự thật": Thời Diễm không có thực lực, nhưng lại muốn giành ngôi vô địch quốc gia, nên đã nhờ người giúp đỡ để vào vòng trong.
Một cuộc đua đầy nhiệt huyết và kịch tính bỗng trở nên vô nghĩa bởi những lời đồn đại vô căn cứ. Khán giả không còn mặn mà nữa, đứng tại chỗ mà bắt đầu chửi mắng thậm tệ.
Khu vực nghỉ ngơi được thiết kế cách xa khán đài một chút, để tránh các tay đua bị phân tâm bởi tiếng ồn từ khán giả.
Đã từng có trường hợp, khi đội không đạt kết quả tốt, khán giả đã ném đồ vào khu vực nghỉ ngơi để làm phiền các tay đua.
Thời An nghe thấy tiếng mọi người truyền tai nhau thì phát hiện nhiều người đã bắt đầu chửi mắng Thời Diễm. Ánh mắt cô trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Nhậm Tiểu Lạc, kẻ vẫn đang vui vẻ vẫy cờ.
Thì ra đây chính là điều anh ta muốn làm. Anh ta thực sự nghĩ rằng những thủ đoạn nhỏ nhặt này có thể làm khó anh trai cô sao?
Thời An lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Cô không để ý đến việc mình đang gọi cho ai, ánh mắt vẫn dán chặt vào Nhậm Tiểu Lạc.
————
Trong căn hộ của Thời An, Bạch Tịnh ngồi bên cạnh giường ngủ, thuần thục mát-xa cơ bắp trên người Tạ Yến Lễ, tránh để cơ bắp của anh bị teo lại do lâu ngày không cử động.
Ánh mắt của Bạch Tịnh thỉnh thoảng lén nhìn Tạ Yến Lễ.
Gần đây, thiếu gia ngày càng trở nên trầm mặc hơn. Cậu khẽ cau mày, thầm nghĩ không biết người phụ nữ đáng ghét kia đã cho thiếu gia nhà mình uống loại thuốc gì.
Trong lúc đang suy nghĩ, điện thoại đặt bên cạnh bất ngờ đổ chuông.
Bạch Tịnh nhìn thấy tên trên màn hình, thoáng ngạc nhiên, sau đó cầm điện thoại lên đưa cho Tạ Yến Lễ xem.
"Thiếu gia, là người phụ nữ độc ác kia gọi, có muốn nghe không?"
Đôi mắt khép chặt của Tạ Yến Lễ khẽ động, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, giọng trầm khàn đáp: "Từ nay về sau, gọi cô ấy là phu nhân."
Cơ thể Bạch Tịnh khẽ run lên, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc. Câu nói này của thiếu gia là có ý gì?
Chẳng lẽ thiếu gia đã quên hết những việc mà Thời An đã làm rồi sao? Bây giờ còn bắt cậu gọi người phụ nữ kia là phu nhân nữa chứ.
Bạch Tịnh tỏ vẻ thất vọng, Tạ Yến Lễ liếc nhìn cậu một cái nhưng không giải thích lý do, chỉ lạnh lùng nói: "Nghe máy đi."
Giờ đây, anh đã có mối quan hệ hợp tác với Thời An, Bạch Tịnh cũng cần thay đổi cách gọi cô ấy. Không thể mở miệng cứ người đàn bà ác độc với người phụ nữ đáng ghét hoài được!
Bạch Tịnh nói giọng mũi, khẽ "ừm" một tiếng.
"Chuyện gì vậy?" - Tạ Yến Lễ lên tiếng.
Thời An: "???"
Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao lại nghe thấy giọng của Tạ Yến Lễ ở đây? Thời An nhìn xuống màn hình điện thoại, cảm thấy có chút ngượng ngùng vì phát hiện mình đã gọi nhầm số.
Cô vội vàng nói: "Chồng ơi, em gọi nhầm rồi, bye bye~"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Sau đó nhanh chóng cúp máy. Lần này cô cẩn thận kiểm tra vài lần trước khi gọi lại.
"Cuộc đua kết thúc!"
Giọng nữ trong hệ thống loa phát thanh hô vang, báo hiệu cuộc đua đã kết thúc.
Thời An liếc nhìn kết quả trên màn hình lớn, không ngoài dự đoán, Bão Tố và Hỏa An Liệt Diễm đã giành quyền vào chung kết, tranh ngôi vô địch đua xe quốc gia.
Một nhóm người mặc vest đen, tay cầm cặp công vụ, tiến đến gần Thời An, cúi đầu cung kính: "Thưa tiểu thư, chúng tôi đã đến."