Anh cả và anh hai cũng từ đó sinh ra ác cảm, coi cậu như sao chổi giáng trần, nỗi căm phẫn của họ luôn bập bùng trong mắt mỗi khi nhìn về cậu. Như thể họ xem cậu không phải là gia đình, chỉ vì cậu mang họ Dật nên mới miễn cưỡng thu lưu. Dù sao Dật Tinh Vọng này cũng bị bệnh tim, đằng nào cũng sẽ chết sớm mà thôi, cung cấp thuốc men chẳng qua chỉ là nghĩa vụ.
Dật Tinh Vọng rầu rĩ lắc đầu, thầm oán than thay cho số phận của Dật Tinh Vọng nguyên tác. Cậu mở tủ quần áo, bên trong đủ các loại đồ nhưng chủ yếu là tông màu sậm, theo như trong truyện nói, thì vì nam chính không thích màu quá chói mắt nên cậu mới không mặc nữa. Mắt Dật Tinh Vọng hiện giờ như muốn nảy lửa, muốn lôi Dật Tinh Vọng nguyên tác ra vả cho mấy cái, nhưng sức khỏe cậu không cho phép nên thôi vậy.
Cậu giơ tay chọn một chiếc áo len cao cổ, tay áo rộng, đến cổ tay thì bo sát, phần thân áo vừa rộng lại vừa dài, tiếp đó cậu lấy một chiếc quần jean đen, mang thêm tấc trắng, xỏ chân lại vào dép bông rồi mở cửa xuống nhà.
Cửa vừa mới mở, một mùi thơm sữa lẫn caffe ngào ngạt tỏa ra. Cậu vịn thành cầu thang từ từ đi xuống, sức khỏe yếu như này, rõ là không thuận tiện ở tít trên tầng ba, đến lúc bệnh tái phát gọi cũng chả ai nghe. Nhưng đó là Dật Tinh Vọng nguyên tác, còn cậu thì không, cậu chỉ muốn sống tốt, làm đúng theo yêu cầu của người đó.
Sau năm phút vật lộn cũng xuống được tới nơi, bà giúp việc vội lau tay đang ướt, chạy đến bên cậu, đưa cho cậu một ly sữa còn ấm, bên trên tỏa một làn khói nhẹ. Dật Tinh Vọng hơi nhíu mài, chưa kịp nói thì bà đã lên tiếng
"Vọng Vọng, sáng nay trời lạnh rồi, cố uống hết ly sữa rồi hẳn đi học, đừng để bụng đói như mọi hôm"
Lúc này cậu mới sững ra, trong quyển nhật ký có viết về thói quen không ăn sáng của Dật Tinh Vọng trong nguyên tác, chỉ vội đến trường rồi xuống cantin mua bánh mì khô khốc gặm đỡ. Đột nhiên cậu cảm thấy lòng mình hơi ấm, tay cầm ly sữa giơ lên uống cạn, cậu cười cười với bà, đáy mắt bà hiện lên rất rõ niềm vui sướng của người phụ nữ. Cậu chậm rì rì nói
"Cảm ơn ạ".