Dật Kim Uẩn và Dật Bất Ôn đồng thời dừng xe trước nhà, hai người nhíu mài nhìn nhau, như có môt thứ cảm xúc vô hình nào đó, thôi thúc họ mau chóng trở vào nhà. Bước đi của cả hai cũng bắt đầu nhanh hơn, Dật Bất Ôn hoài nghi
“Anh cần gì sao? Vội vàng thế làm gì?”
Dật Kim Uẩn không trả lời, anh biết bản thân Dật Bất Ôn cũng cảm thấy điều đó. Một cảm giác kì lạ, bắt buộc anh và Dật Bất Ôn phải trở về nhà ngay lập tức. Thấy hai người đồng thời trở về, dì Lưu từ dưới bếp đi lên với gọi
“Hai đứa rửa tay rồi xuống nhà ăn cơm, gọi cả Vọng Vọng nữa”
Dật Kim Uẩn và Dật Bất Ôn im lặng không lên tiếng, chân lại càng bước nhanh hơn. Đến trước cửa phòng cậu, bọn họ bắt đầy gõ cửa. Âm thanh gõ cửa vang vọng khắp phòng, nhưng đáp lại đó là một tràn yên lặng. Dì Lưu cũng mau chóng đi lên, liền thấy Dật Kim Uẩn đập vỡ kính của thùng gỗ trang trí, lấy cái rìu bén nhọn ra. Cái rìu đó là đồ lưu niệm của ông bà chủ mà bản thân Dật Kim Uẩn hay Dật Bất Ôn đều không dám động, đột nhiên hành động kì lạ như thế khiến dì Lưu choáng váng. Dì vội lên tiếng
“Dật Kim Uẩn, con làm gì vậy. Còn con nữa, sao lại không cản nó” vừa nói, dì vừa đẩy Dật Bất Ôn một cái. Dật Kim Uẩn vẫn yên lặng, anh cầm cái rìu mạnh mẽ phá đi cánh cửa gỗ, tác động lực mạnh bao nhiêu thì tay cũng chịu lực bấy nhiêu, nhưng tay anh dường như không cảm thấy đau đớn, cứ dùng sức không ngừng phá cửa. Dật Bất Ôn nhìn dì Lưu, anh lắc đầu “Anh ấy…cũng cảm thấy như thế dì ạ”
Dì Lưu không hiểu nổi hai đứa nó đang nói gì. Dật Bất Ôn đi đến, thay phiên cho Dật Kim Uẩn, với kinh nghiệm phá phách nhiều năm, Dật Bất Ôn cũng thành thạo đập nát cánh cửa. Thành công là thế nhưng tay hai người bắt đầu rướm máu, lòng bàn tay bị cạ vào, máu trên đầu móng tay nhỏ xuống nhưng cũng chẳng ai để ý. Dật Bất Ôn đi vào phòng mở công tắc đèn, Dật Kim Uẩn nhìn dì Lưu, anh bảo “Dì ở bên ngoài nhé” Rồi mới vào. Đập vào mắt anh là một quả cầu bông, không phát ra bất kì tiếng động nào, Dật Kim Uẩn nhíu mài, sải bước dài đến cạnh quả cầu bông đấy. Dật Tinh Vọng ở bên trong vẫn thất thần, đến cả thanh âm đập cửa cậu cũng không hề phát giác. Người cậu co rúm lại, cuối mặt xuống, mắt lạo càng vô thần hơn nữa. Dật Bất Ôn đi đến lật cái mền ra khỏi, mắt anh mở to trông thấy. Dật Kim Uẩn nghiến răng, chửi một tiếng rồi chạy đến bế thốc cậu lên. Hai người chạy ra khỏi phòng, trên tay Dật Kim Uẩn đang bế cậu khiến dì Lưu hoảng hốt. Vội vã phóng ra xe, Dật Bất Ôn ngồi vào ghế lái còn Dật Kim Uẩn ôm chặt Dật Tinh Vọng phía sau. Hai người nhanh chóng mang cậu đến phòng khám tâm lý riêng trực thuộc dưới quyền của dòng họ Dật.