Dật Tinh Vọng bị bệnh tim
Chương Quy đang giận sưng cả mặt thấy thế liền thất thần, hắn cũng không ngờ đến căn bệnh này của Dật Tinh Vọng, gã ngồi phịch xuống đất, tròng mắt chấn động từng cơn. Chu Trình lại càng cuống cuồng hơn hết thảy, anh lập tức bế xốc Dật Tinh Vọng đang mơ màng nhắm chặt mi lên, chạy vọt đến phòng y tế. Trên đường chạy đến, anh cũng không quên nói
"Không sao, tôi mang em đến phòng y tế, sẽ không đau nữa"
Dật Tinh Vọng nước mắt lưng tròng, đau quá mà rên thành từng tiếng yếu ớt. Càng nghe càng đau lòng, Chu Trình càng chạy vội hơn bai giờ. Dật Tinh Vọng níu áo anh thật chặt, mấp máy miệng
"Anh ơi...em đau quá" Nói xong câu đó, Dật Tinh Vọng bị đau đến mức ngất liệm đi. Chu Trình lại càng thêm hốt hoảng, cửa phòng y tế vốn là cửa kéo, bị anh đạp mạnh một cái văng xa, đặt cậu lên giường rồi quay qua réo bác sĩ. Họ cũng nhanh chóng lao đầu vào cấp cứu. Đội ngũ y tế trong trường A cũng không phải chuyện giỡn, cơn đau tim của cậu được giải quyết, nhưng cậu mê man chưa tỉnh.
Suốt buổi chiều hôm đó, Chu Trình luôn ỏe cạnh túc trực suốt cho đến khi chuông hết giờ reo lên. Một bóng dáng cao ráo đang đứng trước cửa phòng y tế bị đạp văng mất, người này mặt chiếc hoodie đỏ, quần rin đen, trên áo có mấy chữ tiếng anh màu trắng. Anh ta dựa người vào cửa như thể đang chờ Dật Tinh Vọng tỉnh giấc, nhưng anh ta càng không ngờ rằng người đang ngồi trông coi Dật Tinh Vọng lại là Chu Trình. Dật Tinh Vọng mơ mơ màng màng mở cặp mắt đào hoa, nhìn lên trần nhà, vừa liếc qua liền thấy bóng người đang ủ rũ nhìn cậu đến đáng thương, đó là Chu Trình. Lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng như thế, hối hận như thế, cậu nhỏ ban nãy nằm trong lòng anh thoi thóp, mỗi lần nghĩ đến lại cồn cào bất an.
Dật Tinh Vọng theo thói quen mỉm cười với người trước mặt, cậu sợ anh quá lo lắng, nhưng cậu biết rõ nhiêu đó thì làm sao chết được, chỉ cười an ủi. Nhưng trong mắt Chu Trình, nụ cười đó vô cùng nhợt nhạt, vô cùng mỏng manh, như thể vừa đụng vào là tan mất.
Người mặc áo đỏ vẫn đứng đó nãy giờ mới lên tiếng
"Tỉnh rồi thì đi về, anh cả bảo tao đón mày"
Gọi anh cả, chỉ có thể là anh hai của Dật Tinh Vọng, Dật Bất Ôn mà thôi. Trong nhật ký miêu tả, anh hai Dật Tinh Vọng là một người hào sảng, nhưng chỉ nhiệt tình với bạn bè thân thiết, còn không thân, anh ta chỉ trưng ra bộ mặt người sống chớ gần, dám nói một tiếng dư thừa liền cắt lưỡi. Anh ta dĩ nhiên cũng vô cùng căm ghét Dật Tinh Vọng, vì Dật Tinh Vọng sinh ra, ba chết mẹ bỏ đi, sao có thể không ghét. Dật Tinh Vọng cũng quá quen với điệu bộ nói chuyện này, bèn chui khỏi chăn nói với Chu Trình
"Anh, ngày mai vẫn có sữa đậu nành chứ" Dật Tinh Vọng mỉm cười, đáy mắt tràn ngập sự yêu thương người anh này, dù cậu đau muốn ngất nhưng lúc Chu Trình bế, cậu hoàn toàn ý thức được cảm xúc của anh như thế nào. Nhận Chu Trình làm anh quả thực không tồi nha. Chu Trình thấy Dật Tinh Vọng cười, đưa tay xoa đầu cậu, thân mật nói
"Có, sao có thể không có được" Chu Trình dùng hết tám phần dịu dàng nói với cậu, giọng ấm như nước mùa thu, nghe thích vô cùng
Sau đó Dật Tinh Vọng tạm biệt Chu Trình rồi đi theo Dật Bất Ôn trở về