"Chuyện lần trước...em không cố ý"
"Anh biết" Chu Trình biết rất rõ là đằng khác
"Anh cho người điều tra em à"
"Anh tin em" Anh nheo mắt, đuôi mắt cong lên thấy rõ
Không khí rõ là rất ngượng ngùng, nhưng Liên Bạch vẫn không nhận ra điều đó, cô cứ huyên thiên mãi cho đến khi có người vào gọi
Chu Trình bảo cô ra trước để bản thân chuẩn bị một lúc rồi mới ra. Nhưng thực chất anh không muốn sóng bước cùng cô nàng ra sảnh. Đợi Liên Bạch đi xa, âm thanh gương vỡ lập tức phá tan bầu không khí tĩnh mịch của hành lang vắng khách. Chu Trình phủi cái tay còn vương vết máu, tự lấy băng quấn lại sau đó bước ra ngoài
Liên Bạch vừa đến đã trở thành trung tâm của cách tiểu thư và thiếu gia giàu có, hay thậm chí là mấy tên già hay nịnh nọt. Dòng họ Duẫn của cô tuy không phải nằm đầu giới kinh doanh, nhưng lại có quan hệ mật thiết với các cơ quan nhà nước. Chính vì thế khi muốn làm ăn trót lọt thì vẫn không nên chọc tức cô nàng
Dật Tinh Vọng từ xa, tay cầm ly rượu lắc nhẹ, rượu bên trong sóng sánh theo nhịp lắc, trán lên thành ly một lớp nước mỏng manh. Cậu nhướng mài nhìn Liên Bạch đang ra dáng tiểu thư quyền quý, theo như nguyên tác, nữ chính sau khi được nhận nuôi phải thật e dè, khép nép nên mới bị các vai phụ như cậu bắt nạt. Nhưng hình như Liên Bạch này có chút không đúng lắm, lời nói, cử chỉ rõ ràng rất quen thuộc, hệt như người đã sống trong nhung lụa từ lâu.
Ly rượu trên tay chợt bị lấy mất, ngẩn đầu lên liền thấy Dật Kim Uẩn đang nhíu mài, đủ để kẹp chết một con ruồi. Cậu cười đến ngượng, lắc lắc cái đầu bông xù hỏi
"Nếu em nói em cầm cho đẹp mắt thì anh có tin không"
Dật Kim Uẩn không mặn không nhạt trả lời
"Có thể tin?"
Là một câu hỏi, nhưng cũng đủ biết đáp án...Dật Tinh Vọng cười hì hì, quay sang tìm Dật Bất Ôn cầu cứu thì liền thấy anh bị một đám người vây quanh, căn bản là không có lối thoát. Buổi tiệc này chỉ tập trung vào mấy nhân vật tiền quyền, túm tụm thành nhiều nhóm vẫn là rất dễ hiểu
Dật Tinh Vọng hơi cuối đầu, vuốt vuốt đầu móng tay. Nghĩ được lý do liền lập tức bật lại
"Em...em lấy cho anh"
Dật Kim Uẩn nheo mắt ra vẻ khó tin, nhưng đến cùng vẫn buông bỏ sự hoài nghi
"Được"
Bỏ lại chữ được xong đi mất, Dật Tinh Vọng nhàm chán nhìn sàn nhà, cậu thầm trách móc
*Tiệc gì mà toàn rượu, không có đồ ăn nhẹ à*
Đang thẫn thờ trong dòng suy nghĩ, thì có người hô lên
"Chu thiếu gia đến rồi"
Theo phản xạ, cậu lập tức đưa mắt nhìn về hướng người vừa nói, lia mắt theo hướng người nọ, Dật Tinh Vọng trông thấy Chu Trình đang đi đến, vẻ mặt khó ở vô cùng. Nhưng Dật Tinh Vọng làm gì thèm bận tâm nhiều thế. Ngay sau khi Chu Trình yên vị tại một vị trí nào đó thì lại có âm thanh hô lớn, lần này còn dữ dội hơn lần trước
"Diệp gia, Diệp thiếu gia đến rồi"
Âm thanh xì xào lập tức nổi lên
"Là cái người được đinh sẵn để thừa kế à?"
"Ừm, nghe nói anh ta rất máu lạnh"
"Dòng máu họ Diệp có ai mà được bình thường "
Mắt Dật Tinh Vọng lập tức lấp la lấp lánh, người yêu cậu đến cậu có thể không vui sao
Không phụ sự kì vọng của cậu, Diệp Vong Lệnh lập tức sài bước dài đến bên Dật Tinh Vọng, hơi thở quen thuộc của anh đến gần khiến cậu trở nên dịu dàng, an tâm hơn bao giờ hết