"Cậu muốn xử lí nó thế nào"
Dật Tinh Vọng day trán xua tay bảo "Tùy cậu, mang nó đi đi"
Kim Tiền ây một tiếng rồi xách tai hắn đi mất, đến gặp phụ huynh mách lẻo. Dật Tinh Vọng cảm thấy Kim Tiền rất được, rất có nghĩa khí, chỉ là có độ lúc cũng rất nhát gan. Chu Trình từ xa đứng nhìn, thu hết cả quá trình vào mắt, cảm thấy người em trai nhỏ của mình không còn mềm mỏng nữa.
____
Sau vườn là một vườn hoa hồng lớn các loại, khí hậu mùa này thích hợp để hoa nở, Kim Tiền ngồi trên thềm đài phun nước, sau lưng là đàn cá koi. Cậu nhìn vào đó một lúc lâu, chép miệng cảm thán
"Cá koi dường như rất đắt, không biết hương vị sẽ thế nào"
"Nếu bây giờ vớt lấy một con có lẽ gia chủ cũng không để ý...nhưng mà như vậy thì hình như...không phù hợp với đạo đức lắm"
Chợt có một tiếng cười vang lên, rất khẽ nhưng đủ để nhận biết... còn người khác ở đây. Kim Tiền liền hối hận, xấu hổ muốn đào một cái hố tự chôn mình. Lúc xoay người định chuồn vội, đầu liền bị đập vào một cái gì khiến mắt ong ong. Kim
Kim tiền lấy tay đỡ trán buông lời khiến người ta đứng sững
"M*"
Chu Trình cuối đầu nhìn người đang vừa xoa trán vừa liếc mình liền phì cười. Cũng thật đủ đanh đá.
Kim Tiền nheo mắt nhìn anh, muốn lùi không được, muốn tiến không xong lập tức cảm thấy hơi tức giận. Hậm hực hỏi
"Anh là ai?"
"Xin chào, tôi tên Chu Trình"
"Cho nên?"
"Tôi muốn làm quen với cậu nha"
"Không được".
||||| Truyện đề cử: Chân Thành Của Trái Tim |||||
"Tại sao lại không được"
"Tôi không thích đàn ông"
"Cậu có thể thử thích tôi"
"Anh không phải đàn ông?"
"Chỉ cần là tôi"
"Không quan trọng giới tính?"
"Không quan trọng"
"Tôi thì có, tránh ra"
Chu Trình vẫn lì mặt đứng đó, Kim Tiền liền không kiêng dè nâng chân lên gối đè vai, thụi vào bụng anh một cái rõ đau rồi nhân cơ hội đó chạy đi mất
_______
Dật Tinh Vọng cùng Diệp Vong Lệnh trở về nhà mặc kệ sự ngăn cản của hai người anh ruột. Vừa đến nhà cậu liền chạy tót lên phòng, lấy đồ rồi phi vào phòng tắm với tốc độ khiến người khác kinh ngạc. Diệp Vong Lệnh chậm rãi đi theo, anh nới lỏng cavart thắt trên cổ, ngồi trên giường, đôi mắt thâm sâu nhìn về hướng phòng tắm mờ ảo. Hơi nước bốc lên làm lớp kính càng nhòe hơn. Lúc cậu bước ra còn có thể thấy sương khói ngay sau được kéo theo là là. Dật Tinh Vọng chạy đến, trịnh trọng đưa khăn bà máy sấy cho anh, giọng điệu nghiêm túc
"Anh."
Diệp Vong Lệnh cười cười, nhận lấy thứ đồ trong tay cậu, để cậu ngồi trong lòng mình bắt đầu làm khô tóc. Mùi sữa tắm thoang thoảng đung đưa qua mũi khiến người ta ngứa ngáy. Cái cổ trắng ngần không chút phòng bị đưa về hướng Diệp Vong Lệnh, tóc bắt đầu khô rồi nhưng đôi mắt của cậu thì ướt không tả nổi, khiến người ta cảm thấy...rất dễ bắt nạt. Diệp Vong Lệnh yết hầu lên xuống mấy lần, vành tai không nhịn được đỏ như quả cà chua chín. Tâm lý không ngừng dằn vặt... cảm thấy bản thân mình cũng thật là...cầm thú.
Người nào đó không phòng bị, thoải mái đến mức muốn ngủ, toàn thân vô lực dựa vào người anh. Tiếng máy sây đã ngừng, không khí càng yên lặng, càng có thể cảm nhận rõ ràng vợ thở gấp gáp của đối phương, Dật Tinh Vọng quay đầu lại liền thấy một mảng đỏ lét trên mặt Diệp Vong Lệnh, phì cười. Nghiêng người, đung ngón tay chọt chọt lên trước ngực người kia mà trêu ghẹo
"Anh...trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả"
Diệp Vong Lệnh nâng tóc cậu đến gần, hít một cái, dễ chịu mà đáp, lại càng không dám nhìn về phía cổ người nọ
"Nghĩ gì, hẳn là em hiểu rõ mà...Chỉ cần đợi thêm chút nữa...Em mau lớn chút...Anh sợ bản thân sẽ không nhịn nổi"
Dật Tinh Vọng cười, ngón tay không yên phận xoay vòng tròn trên ngực người nọ. Diệp Vong Lệnh lại càng khó khăn trong hô hấp, tim đập mạnh như muốn phóng ra ngoài mất rồi...Tiểu yêu tinh, tốt nhất là em mau lớn...