“Anh ngồi xuống đi” Dật Tinh Vọng thì thào
“Nhưng em”
“Em ổn mà vì kiếp này anh đã không từ chối em” Cậu có chút hoài nghi…Cậu không chắc là suy nghĩ của mình đúng, nhưng mà có lẽ…
“Em…em nhớ rồi?”
Như sét đánh giữa trời quang, Dật Tinh Vọng thật sự ngỡ ngàng…Hóa ra, không chỉ mình cậu được trọng sinh…Hóa ra, tất cả mọi thứ không phải là trùng hợp. Cậu lần đầu cảm thấy nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho mình, vừa nghĩ đến, nước mắt cậu lập tức tuông dài, thấm ướt một khoảng trên gối. Dật Tinh Vọng không sao ngăn nổi thứ cảm xúc luôn trực chờ để vỡ òa này, cậu đã trông mong một tình yêu với anh lắm…Nhưng người anh ấy thích là Dật Tinh Vọng trong nguyên tác…còn cậu chỉ là kẻ may mắn chiếm giữ thân xác này…
Diệp Vong Lệnh trông thấy cậu khóc liền luống cuống. Anh vội lấy tay gạt nhẹ nước mắt cho cậu, dang tay ôm lấy cậu vào lòng. Anh hỏi cậu với chất giọng đầm ấm “Em sao vậy…Hay là em không thích anh nữa rồi…”
Dật Tinh Vọng lắc đầu, cậu sụt sịt nói “Không phải thế…Chỉ là lý do vì sao anh lại giết người”
“Bọn họ đáng bị như thế” Anh nghiến răng
“Bọn họ đã thờ ơ nhìn em đau tim, không một lời quan tâm,không một sự giúp đỡ, để em quằng mình trong tuyệt vọng. Chẳng phải rất đáng chết sao”
Dật Tinh Vọng đưa tay lên, anh hiểu ý liền lấy 2 tay bao trùm bàn tay cậu. Cậu bắt đầu lưỡng lự, có nên nói cho anh biết mình từ một thế giới khác…và Dật Tinh Vọng nguyên tác đã chết rồi không? Cậu nhận thấy rõ sự lắng đọng của thời gian. Cậu nhìn anh
“Bảng hiệu…có người động tay động chân?”
“Ừm…Anh cho người đi điều tra rồi, sẽ sớm có kết quả. Còn bây giờ, em lo nằm đây nghỉ ngơi đi” Vừa nói, anh vừa kéo chăn lên đắp kín cho cậu, còn đưa tay xoa xoa khiến mái tóc của cậu hơi rối
Một lát sau, không phụ sự kì vọng của nhà trường, Dật Bất Ôn sau khi nhận được thông báo liền phóng xe chạy đến. Hì hục chạy vào trường, đứng trước cửa phòng y tế mà thở. Lúc vừa ngước mắt lên thì trông thấy cậu đang hi hi ha ha với Diệp Vong Lệnh. Anh có chút giận, dùng tay gõ vào thành cửa rồi lên tiếng
“Đi về”
Diệp Vong Lệnh thấy anh lập tức gật đâu đứng dậy đỡ cậu ra khỏi giường, cặp sách cũng thu dọn đủ. Không nhanh không chậm đưa cặp đến tay anh. Dật Bất Ôn nhíu mài nhận lấy cái cặp, sau đó chống mắt lên nhìn con cáo già Diệp Vong Lệnh dìu em hắn ra xe. Hắn lập tức cảm thấy mình như vừa bị lừa vậy. Sau khi cậu ổn định, hắn liền đóng sầm cửa xe, không chút tiếc nuối say bye rồi đi thật nhanh về nhà.
Dật Kim Uẩn sau khi nhận được thông báo cậu xảy ra chuyện ở trường liền không hề để tâm mà cúp máy, khiến cho Dật Bất Ôn và dì Lưu điên tiết. Sau khi về đến nhà, cậu đi lên phòng, khi bước xuống đã thay một cái quần thun ngắn và áo thun tay lỡ. Trước cửa nhà có âm thanh xe dừng lại, Dật Kim Uẩn bảo chú tài xế đợi mình một lúc, anh tự đi vào nhà, lúc đi vào đến phòng khách, anh liền đưa mắt nhìn về hướng ghế sofa lớn. Anh trở lên lầu lấy tập tài liệu rồi đi xuống. Cậu vẫn không có trong phòng khách…Dật Kim Uẩn dâng lên một cảm giác không rõ ràng, anh siết chặt tay, thử đi xuống nhà bếp. Dật Tinh Vọng đang cầm ly sữa nóng thổi thổi, chuẩn bị đi xem tivi thì thấy anh bước xuống. Cả dì lẫn Dật Bất Ôn cũng bất ngờ không kém cậu, thấy không khí ngưng lại, Dật Kim Uẩn ho ho mấy cái. Mở tủ lấy một túi cafe nguyên hạt rồi đi mất. Anh cầm tập tài liệu trở lên xe, về công ty làm việc.
Cậu vẫn luôn cười nói suốt cả ngày, cứ như chưa có gì đáng lo ngại xảy ra. Đêm muộn, Dật Tinh Vọng ngồi thẫn thờ trên chiếc giường lớn, cậu thấy hoài nghi bản thân mình. Cậu lo sợ, muốn trốn tránh hiện thực…nhưng…nó cũng đã xảy đến. Giấc mơ đó là một lời cảnh tỉnh với cậu…Cậu vốn dĩ không phải Dật Tinh Vọng nguyên tác…vốn dĩ đã chết nay lại chiếm được cơ thể của cậu bạn mệnh yểu này… Mắt cậu tối lại, hai tay đan vào nhau, người bắt đầy run lên, cậu khóc nấc. Dật Tinh Vọng co người lại, rút mình vào trong chăn, cơ thể cậu run bần bật đến lạ. Mãi đến khi vì khó thở nên gây sức ép đến tim mạch cậu mới ý thức được bản thân mình là ai. Cậu ngồi vào một góc trong phòng, dùng mềnh gối bọc lại xung quanh. Như có một sợi dây liên kết vô hình, Dật Bất Ôn và Dật Kim Uẩn lúc đi làm chợt có cảm giác bất an không tả nổi, kết thúc công việc sớm hơn mọi hôm để trở về nhà…