Dật Tinh Vọng cười cười lấy tay xoa hai vành tai mỏng đang hồng hồng vì lạnh, trời đã tối nên không khí cũng dần buốt hơn. Cậu đợi hai anh thu dọn xong rồi cùng ra xe trở về, xét theo vai vế đúng nhất thì anh cả ngồi ghế phụ, cậu và anh hai sẽ ngồi ghế sau. Nhưng nào ngờ vừa chui vào ghế sau thì Dật Kim Uẩn đã nhanh chân chui vào theo, Bất Ôn cũng không tài nào hiểu nổi rốt cuộc anh cả muốn gì, mặc kệ họ ngồi về ghế phụ lẻ loi của mình. Cảm giác ngượng ngùng bao trùm trong chiếc xe tĩnh lặng, cậu mở cửa ô tô cho gió. lùa vào, khí lạnh làm cậu có chút tỉnh táo hơn, tiện thể cứ ngắm cảnh thành phố cho đỡ ngại. Lúc này Dật Kim Uẩn lên tiếng
"Tai và mũi đỏ hết cả lên rồi, không thấy lạnh à" anh hắn giọng
Cậu càng không ngờ đến việc mở cửa sổ anh cũng chẳng cho, bèn chầm chậm rụt đầu vào đóng cửa lại, còn có chút tiếc nuối vì cảnh đêm nơi này thật sự đẹp hơn rất nhiều trong đời thực. Thấy cậu không trả lời anh cũng lặng đi, anh vốn dĩ chưa từng nghĩ mình hận cậu, nhưng việc yêu thương cậu thì cũng chưa từng nghĩ tới. Trách nhiệm của anh lớn như thế, gồng gánh cả gia đình lại vô cùng khó khăn, còn thêm cả áp lực của họ hàng muốn nhanh chân thế chỗ anh làm anh thêm phần lo lắng. Xe đỗ lại trước cửa nhà họ Dật, cả ba đồng loạt xuống xe rồi vào nhà, dì Lưu đã dọn sẵn cơm trên bàn, vẫn còn đang hun hút khói mờ, vội vã đi đến cửa giúp các cậu chủ nhỏ của mình treo áo khoác, cũng hối thúc các cậu ngồi vào bàn ăn cơm. Dật Tinh Vọng định lấy cớ chuồn lên phòng uống sữa, ăn thức ăn vặt rồi ngủ thì lập tức bị Dật Bất Ôn túm lại ngay cổ áo
"Định đi đâu đấy"
Dật Tinh Vọng:" Em...em đi cất túi tiền thôi mà" Cậu cười hì hì lấy ra một cái túi tiền màu trắng hình con thỏ. Anh nhíu mài
"Đi ăn cơm, tiền thì để lúc nữa rồi cất"
Dật Tinh Vọng:"Nhưng nhỡ em lại làm mất rồi sao"
Dật Bất Ôn:" Anh cho em nhiều hơn là được, đi ăn cơm, đừng hòng trốn"
Cậu nghe thế thì bĩu môi, sao anh ta lại biết cậu định chuồn cơ chứ, đồ nhiều chuyện. Đợi Dật Bất Ôn quay người đi, cậu trợn mắt lè lưỡi rủa thầm trong miệng mấy câu, những hành động vừa rồi lại khéo lọt vào mắt của người anh cả trong gia đình. Anh suy tư một lúc rồi mới vào phòng bếp.
Bữa ăn đã diễn ra suông sẻ, người đặt câu hỏi luôn là Dật Bất Ôn, dĩ nhiên người được hỏi chính là cậu rồi. Cậu cũng có chút ngạc nhiên, ái ngại...nhưng mà...có người thân ăn cơm cùng quả nhiên rất ngon, cơm không còn lạnh nữa, cũng không còn nhạt nữa.