Cậu điềm đạm đứng sau hai người anh lớn, không còn dáng vẻ nhu nhược như ngày xưa nữa. Những ai từng gặp Dật Tinh Vọng có lẽ cũng cảm thấy sự thay đổi nhanh chóng này… Cậu mang theo phong thái của tài phiệt đời thứ 2 nhìn xuống bên dưới sân khấu, những người dưới đây cậu từng gặp qua, cũng từng thấy tội trạng của họ trong máy tính Diệp Vong Lệnh, là anh cho cậu biết mật khẩu, bảo cậu vào xem phòng hờ khi xảy ra chuyện mà không có anh bên cạnh. Đối phó với đám cáo già này, không thể nương tay…
Cậu xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, tối hôm trước khi đi đến nhà chính, Diệp Vong Lệnh đưa cậu cái nhẫn này, trong đây có tích hợp camera và máy ghi âm thu nhỏ, viên pha lê đỏ bên trên che đậy một lưỡi lê nhỏ đủ làm người khác rách da khi động thủ. Mắt Dật Tinh Vọng khép hờ, nghe những lời quen thuộc trong buổi đấu giá từ thiện, kiếp trước cậu từng làm phục vụ cho buổi tiệc như thế này, còn nhiều kiếp trước nữa thì…cậu vẫn còn là một Dật Tinh Vọng ngẩn ngơ nhút nhát…Haizz mắng chửi cái tên DTV này cho lắm…xong hóa ra lại chính là tự mắng mình…cũng quá vô vị rồi
Những người bên dưới nhìn lên, không khỏi chướng mắt với một Dật Tinh Vọng như thế, bọn họ vừa nhìn đã biết cậu không hề để họ vào mắt. Thằng ranh!!, có người còn mắng nhỏ.
“Cuối cùng…đây là lời quan trọng nhất” Dật Bất Ôn và Dật Kim Uẩn đồng thời lên tiếng
Dật Tinh Vọng nhìn sang, thấy bọn họ cũng đang nhìn mình, một cỗ bất an chợt nổi lên…Cậu muốn bỏ chạy, có kịp không?
“50% cổ phần của Diệp gia sẽ được chuyển qua tài khoản của Diệp Vong Lệnh, cũng tức là thằng út nhà tôi…Từ nay, nó cũng có thể xem là…một cổ đông không nhỏ của Tập đoàn các vị. Mong chiếu cố nhiều hơn…” nói xong Dật Kim Uẩn nheo đôi mắt cáo lại, nghe qua đã biết câu nói vừa rồi chính là có ý răng đe
Bên dưới lập tức cảm thấy hít thở không thông, nhưng cũng phải cười cho gương mặt giảm đi phần co rút. Còn Dật Tinh Vọng lập tức cảm thấy gánh nặng tiền tài đổ ụp lên vai, giận dỗi vì hai anh không thương lượng trước, cậu một đường đi xuống sân khấu đến trước quầy pha chế. Dật Kim Uẩn còn ở lại tiếp khách, Dật Bất Ôn tự đi đến trông chừng cậu, thấy cậu đuổi bartender ra khỏi quầy rồi thay vào đấy, Dật Bất Ôn liền lên tiếng can ngăn
“Bệnh tim của em khỏi rồi à. Lấy đâu cái gen thử rượu vậy hả”
“Em không thử” Dật Tinh Vọng bĩu môi
“Giờ em lớn rồi đúng không? Muốn làm gì còn không thèm cho anh biết”
“Anh cũng đã cho em biết à?”
Dật Bất Ôn cảm thấy ngại, cười trừ một cái
“Em đang thể hiện sự tức giận”
“Được được, đừng uống rượu là được”
Dật Tinh Vọng khịt mũi một cái, cậu mở điện thoại lấy mã thanh toán để ngay trước quầy, bắt đầu pha chế…cũng…quá điêu luyện. Khách từ nhỏ lẻ dần trở nên đông đúc, khiến ngay cả Dật Kim Uẩn cũng phải đến xem thử thằng út nhà mình lại bày trò gì. Lấy cậu làm trung tâm, nhìn vào lập tức cảm thấy cậu chính là một vũ công đang khiêu vũ trên một bệ hoa, vô cùng tỏa sáng. Cocktail làm xong được để ngay ngắn trên bàn, mỗi ly mỗi loại khác nhau, rất bắt mắt, nhưng cậu không cho bất kì ai động đến.
Thân thiện lấy mã trên điện thoại chìa ra, phía niêm yết cho tất cả cũng ghi sẵn, giá…cũng không rẻ. Có ít người cảm thấy vô bổ liền bỏ đi, nhưng đa phần là ở lại, bọn họ đến buổi tiệc này cũng chẳng phải dạng thiếu tiền. Ai cũng đều chọn lấy ly mình thích, duy chỉ có Dật Bất Ôn và Dật Kim Uẩn là không được lấy. Vì sao à? Vì họ lừa cậu đến đây đấy!!. Cậu đang thể hiện sự tức giận
Vừa lúc Cocktail trên bàn được bán hết, vừa nghe hai anh than thở vừa dọn dẹp, Dật Tinh Vọng ngước lên lập tức choáng váng. Đèn chùm trong sảnh đột nhiên bị hỏng, mắt cậu còn chưa lấy lại tiêu cự thì lập tức không còn cảm giác gì nữa…Âm thanh cuối cùng nghe được chính là tiếng Dật Kim Uẩn và Dật Bất Ôn hét lớn gọi tên người em út của mình, cả hai đã từng là một kẻ lạnh lùng trên thương trường dơ bẩn… Giờ đang rốt rít gọi hai tiếng Vọng Vọng một cách cuống cuồng đến điên…Hệt như lần đó vậy…