"Ông ấy còn không bằng Giác Kiến trụ trì nữa."
"Vậy Giác Sinh phương trượng?"
Minh Bất Tường hỏi liên tiếp mấy cái tên, Liễu Tâm đều không thể xác định, chỉ nói: "Có rất nhiều cao tăng hiền đức, họ đều khám phá sinh tử hư vọng, đó là cảnh giới ghê gớm, nhưng con muốn nói nhìn từ bề ngoài, là không nhìn ra được, phải nhìn tâm. Thế gian giả tăng ngụy Phật rất nhiều, con phải phân rõ. Nếu như con có hứng thú với Phật pháp, bắt đầu từ mai, thầy sẽ dạy con kinh văn."
Hôm sau bắt đầu, Liễu Tâm nói từ câu chuyện của thế tôn, lại dạy Minh Bất Tường 《Trung Quan luận》,《Trung Quan luận》nói xong, lại là《Tâm kinh》,《Kim Cương kinh》. Ở kinh Phật, Minh Bất Tường ngộ tính tuyệt hảo, học một biết mười, tư tưởng không trở ngại. Mỗi lần khảo sát, Minh Bất Tường đều đối đáp trôi chảy, trong mắt vốn mờ mịt dần dần có thần thái, vẻ mặt cũng không còn khờ khạo như trước, mỗi khi Liễu Tâm giảng đến chỗ thích và khen, Minh Bất Tường cũng sẽ lộ ra nụ cười mỉm hiểu ý.
Lên tám tuổi, Minh Bất Tường bắt đầu theo Liễu Tâm tập võ, từ mã bộ kiều thủ cơ bản học lên, từng bước học đến La Hán quyền, nội công tâm pháp.
Ngộ tính đối với võ học của Minh Bất Tường dường như còn trên kinh ngạc Phật, bất kỳ chiêu thức một khi diễn luyện, vừa nhìn tức hiểu. Nội công tu hành chú trọng tĩnh tâm ít suy nghĩ, hắn một khi nhập định, liền có thể niệm một mạch không rẽ hướng khác, Liễu Tâm hiểu rõ, mình mang về chẳng những không phải đứa trẻ ngốc, mà càng là kỳ tài trăm năm khó gặp.
Đến sinh thần mười hai tuổi năm ấy, Liễu Tâm gọi Minh Bất Tường đến trước mặt, hỏi dò: "Con năm nay đã mười hai, tuy là lớn lên trong chùa, ngoại trừ luyện võ, xưa nay cũng không đi ra ngoài chơi, chỗ ở của thầy đây cũng ít khách tới thăm, một ít quy củ trong chùa thầy giảng qua với con, con đã nhớ rõ chưa?"
Minh Bất Tường gật đầu, hắn có một điểm từ thuở nhỏ không hề thay đổi là không thích nói chuyện.
Liễu Tâm từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách nhỏ to bằng lòng bàn tay, dày nửa đốt ngón tay, viết dòng chữ nhỏ "Đệ tử Phật giới" bốn chữ. Đây là giới luật thư mà bất luận tăng tục trong Thiếu Lâm tự đều muốn thừa hành, bên trong kể rõ ba trăm mười sáu điều giới luật, viết bằng chữ nhỏ, mỗi vị đệ tử đều phải mang theo bên người, không được để thất lạc, hơn nữa còn cần thuộc lòng giới luật bên trong, ra vào trong chùa, nếu như gặp trưởng bối hỏi, thì trả lời theo quyển sách này.
"Mang theo bên người, chớ làm mất." Liễu Tâm mang《Đệ tử Phật giới》giao cho Minh Bất Tường: "Đệ tử trong chùa tròn mười hai, nếu như muốn ở lại trong chùa, thì cần phải phục lao dịch. Nghe nói chính điện Thiếu Lâm tự ngày trước nơi Cẩn Chỉ phương trượng ở, hoàn toàn không phân Chính tăng Tục tăng gì cả, tuy trải qua võ lâm, làm nên cũng nhiều chuyện hành hiệp trượng nghĩa. Thiếu Lâm tự hiện nay đã là quy mô con nhìn thấy, trong đó Chính tăng Tục tăng lẫn lộn, từ lâu đã không còn thanh tịnh như năm đó. Trong chùa không có nữ quyến, con..."
Liễu Tâm nhìn Minh Bất Tường mặt mũi tuấn tú đẹp đẽ, thấy hắn da dẻ trắng nõn, giống như thiếu nữ, ông nghe nói qua trong chùa có một số hoạt động xấu xa, nói: "Con làm việc gì cũng cần phải chú ý, nếu có người ép con làm chuyện con không muốn, nhất định phải phản kháng, sư phụ sẽ chủ trì công đạo cho con. Con hiểu được ý thầy chứ?"
"Loại chuyện đó, sẽ rất vui vẻ sao?"
Không ngờ rằng Minh Bất Tường sẽ có câu hỏi như thế, Liễu Tâm sửng sốt một chút mới nói: "Luân lý đại dục, thực sắc như nhau. Nhưng thỏa thích dâm tà, tu hành sẽ hỏng."
"Sư phụ từng làm sao?"
Liễu Tâm bật cười ha ha: "Con đang trêu chọc sư phụ đó sao? Sư phụ con xuất gia từ thuở nhỏ, chưa từng nghĩ tới chuyện này."
"Vậy sao sư phụ biết tu hành sẽ hỏng, rồi làm sao biết trầm luân?" Minh Bất Tường hạ kết luận: "Sư phụ nói đạo lý thì nhiều, chuyện từng làm lại ít."
Bản thân Liễu Tâm thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này. Từ nhỏ ông đã giữ giới, lấy việc thân là Chính tăng làm vinh, chuyện chưa từng làm ở đời này thì nhiều ra đó, không khỏi đáng tiếc...
Vẻn vẹn ý niệm "không khỏi đáng tiếc" dâng lên, Liễu Tâm lập tức cảnh giác. Động niệm tức nghiệp, ông giữ giới rất nghiêm, lập tức đứng dậy nói: "Thầy phải tụng kinh. Ngày mai trở đi, con hãy cùng những người khác quét tước Chính Nghiệp đường đi."
Từ ngày đó, câu nói "Sư phụ nói đạo lý thì nhiều, chuyện từng làm lại ít." vẫn luôn vương vấn ở đáy lòng Liễu Tâm, thỉnh thoảng dâng lên. Đó là một hạt giống, rơi trên mảnh đất cằn cỗi, rục rà rục rịch.
※※※
Chính Nghiệp đường đặt tại Phổ Hiền viện nằm bên phải chính điện của Thiếu Lâm tự. Tiền triều qua đi, giống như những môn phái khác, Thiếu Lâm tự xây dựng thêm không ít bảo tháp điện phủ, nhìn từ chính diện, một đường thẳng tắp nối thẳng chính điện, bên trái lần lượt là Phổ Hiền viện, Văn Thù viện, bên phải là Quan Âm viện, Địa Tạng viện. Mỗi viện có hai đường, một điện tứ viện bát đường, đây là quy chế hiện nay của Thiếu Lâm tự.
Thiếu Lâm tự và các môn phái khác không giống nhau, Phật môn tôn trọng thanh tịnh, vị trí không phải là nơi phồn hoa huyên náo, xung quanh cũng không có cửa tiệm dân cư, tăng chúng và đệ tử hơn vạn người đều ở trong chùa, mỗi một viện đều có tăng cư nghìn hộ, mãi đến tận Phật đô cách ngoài chùa năm dặm mới gặp được cảnh náo nhiệt. Nơi ấy tăng dân hỗn tạp, là đô thị lớn nhất vùng Tung Sơn, trong Phật đô có tăng cư mấy trăm hộ, là nơi dành cho tăng nhân ngoại đường quản lý vùng Trịnh Châu cư ngụ, lại được gọi là "Vô Danh tự" — theo lý mà nói, chùa chiền môn phái quản lý địa phương đều có tên gọi, chỉ có nơi này chịu sự quản hạt trực tiếp từ Thiếu Lâm tự, rồi lại không thuộc nội đường, không chùa nương thân, nên gọi là "Vô Danh tự". Minh Bất Tường trước bốn tuổi đã ở đó.
Minh Bất Tường được phân đến Chính Nghiệp đường quét tước, đây là nhập môn tạp dịch, đi cùng với hắn còn có hơn hai mươi tên đệ tử, trong đó phần nhiều là tăng nhân bản tự, thấp hơn so với Liễu Tâm một bậc, trong đó cũng có tục gia đệ tử như Minh Bất Tường. Đệ tử dẫn đầu tên Bản Nguyệt, khắp khuôn mặt là ban đen, tăng nhân cùng bậc phía dưới đều gọi hắn ta là "Ban Cẩu". Sở dĩ có biệt hiệu này, là bởi vì mấy năm trước Chính Nghiệp đường có một con chó đốm xông vào, cắn vào chân Bản Nguyệt, bọn họ âm thầm cười trộm, nói đây là chó đốm cắn chó đốm.
Vốn có lòng từ bi, Giác Kiến trụ trì chỉ đuổi con súc sinh đó ra khỏi chùa. Có người nói, Bản Nguyệt nhân lúc đêm đến lẻn ra khỏi phòng, dùng thịt chuột dẫn dụ con chó đó tới, đánh chết nó, vứt thi thể trong rừng cây ngoài chùa, cũng có người nói Bản Nguyệt đã ăn con chó đó. Bản Nguyệt kế tục Liễu Vô, Liễu Vô là Tục tăng, Bản Nguyệt tự nhiên cũng là Tục tăng nhất phái, Tục tăng đối với việc tuân thủ giới luật vẫn còn nghi vấn, nói chung, không ai cho rằng Bản Nguyệt sẽ lương thiện.
Lần đầu nhìn thấy Minh Bất Tường, Bản Nguyệt liền nhíu mày hỏi: "Ngươi là dưỡng tử của Liễu Tâm sư phụ?"
Minh Bất Tường gật đầu.
Bản Nguyệt xì một tiếng, đưa tay vuốt mặt Minh Bất Tường, đầy ý trêu chọc: "Chẳng trách, xinh đẹp như vậy, Liễu Tâm sư phụ nhất định thương yêu ngươi hết mực, phải không?"
Hắn ta vừa nói xong, mấy tăng chúng bên cạnh đều cười rộ lên, Minh Bất Tường cũng cười theo. Bản Nguyệt tức giận mắng: "Ngươi cười cái gì?" Nói rồi đẩy Minh Bất Tường một cái. Hắn ta gần hai mươi, vóc người cao to hơn Minh Bất Tường nhiều, lại là tăng nhân đã quy y, có thể tu tập võ học tương đối cao thâm trong chùa, cú đẩy này dùng nhiều lực, làm Minh Bất Tường ngã xuống đất.
Minh Bất Tường cũng không tức giận, đứng dậy. Bản Nguyệt lại hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Minh Bất Tường không nói, Bản Nguyệt tăng cao âm lượng, lại mắng một câu: "Ngươi không biết nói chuyện sao?"
Minh Bất Tường lắc đầu, nói: "Biết."
"Vậy ngươi cười cái gì? Nói!"
Minh Bất Tường lại không trả lời.
Bản Nguyệt giận dữ, đánh một tát làm Minh Bất Tường lảo đảo.
"Ngươi cười cái gì, nói!"
Tăng chúng xem trò vui lấy làm kinh hãi, vội vàng tiến lên khuyên can, Bản Nguyệt vẫn không buông tha: "Ngươi cười cái gì? Xem thường ta?"
Một tiếng vang giòn, trên mặt Minh Bất Tường lại thêm một dấu tay đỏ.
Mọi người kéo Bản Nguyệt ra, khuyên nhủ: "Hắn chỉ là một đứa trẻ, vẫn còn ngốc, đừng tính toán."
"Kẻ ngu si, đáng đời ngươi chọn phân người! Phó Dĩnh Thông, sau này hắn sẽ làm việc cùng ngươi!"
Một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi nhanh tới cười xòa: "Vâng, vâng! Tên mới tới, nhanh đi theo ta, đừng làm lỡ thời gian!" Hắn tóm lấy thùng phân, kéo Minh Bất Tường qua đó.
Bản Nguyệt thấy mọi người vẫn còn ngây ra đó, mắng: "Xem cái gì hả! Còn không đi làm việc?"
Phó Dĩnh Thông dẫn Minh Bất Tường đi xa, quay đầu lại nhìn mọi người tán đi riêng phần mình, nói với Minh Bất Tường: "Ngươi làm gì vừa tới đã đắc tội Ban Cẩu đó rồi?"
"Ta đắc tội hắn chỗ nào?" Minh Bất Tường hỏi.
Phó Dĩnh Thông nói: "Vừa nãy ngươi cười cái gì?"
"Các ngươi không cảm thấy buồn cười, tại sao cười?"
Phó Dĩnh Thông nghe Minh Bất Tường trả lời như vậy, lắc đầu, nghĩ thầm quả nhiên là kẻ khờ khạo. "Cầm lấy." Hắn ta nhét thùng phân vào tay Minh Bất Tường, nói: "Trên dưới Chính Nghiệp đường này có hơn một nghìn người, không ai dọn dẹp, phân đều chất đống đến Đại Hùng bảo điện luôn rồi. Ngươi đừng thấy chuyện này buồn nôn, đây cũng là một chuyện trọng yếu đấy."
Sau đó lại hỏi: "Sư phụ ngươi là Liễu Tâm hòa thượng, vậy sau này ngươi định xuất gia sao?"
Minh Bất Tường lắc đầu, Phó Dĩnh Thông cũng không rõ như vậy là nói không biết hay là không muốn.
"Ngươi đần độn, không xuất gia, ở lại Thiếu Lâm tự cũng sẽ bị người ta bắt nạt, Liễu Tâm hòa thượng không nói với ngươi sao?"
Minh Bất Tường lại lắc đầu, hắn tuy biết nói, nhưng dường như chỉ thích lắc đầu và gật đầu.
Phó Dĩnh Thông thấy Minh Bất Tường không hiểu, lập tức khoác lác: "Ban Cẩu kiêu ngạo như vậy, không phải ỷ vào mấy vết sẹo trên đầu hắn sao? Ta dạy ngươi quy củ, Thiếu Lâm tự tuy rằng không quy định đệ tử nhất định phải xuất gia, nhưng một điện tứ viện bát đường, có trụ trì thủ tọa nào không phải đầu trọc? Trong quan không chỉ có đạo sĩ, nhưng trong chùa thì chắc chắn đều là hòa thượng. Không xuất gia, tục gia đệ tử đến cùng cũng chỉ là một cư sĩ nhập đường, giải quyết công vụ, giống như ta, mỗi ngày bị hòa thượng ức hiếp. Mẹ kiếp, đợi một ngày nào đó ta rời khỏi Thiếu Lâm tự, ta sẽ tưới phân lên đầu Ban Cẩu, dạy hắn làm người!"
Phó Dĩnh Thông thấy Minh Bất Tường lại không đáp lời, mắng: "Sao ngươi lại không nói nữa rồi?"
Minh Bất Tường lắc đầu, biểu thị không lời nào để nói.
"Ngươi không nói, người ta sẽ bắt nạt ngươi, ngươi ngược lại phải nói!"
"Nói cái gì?" Minh Bất Tường hỏi.
"Nghĩ cái gì thì nói cái đó!"
"Ngươi muốn xuất gia không?"
Đây không phải là vấn đề vừa nãy mình hỏi hắn sao?
"Xuất gia có gì tốt, lại không thể ăn thịt, lại không thể chơi nữ nhân. Nếu không phải muốn học nghệ, lấy Hiệp danh trạng, sau này ra ngoài dễ lang bạt, ai muốn ở lại nơi quỷ quái này!" Phó Dĩnh Thông vẫn là tự trả lời: "Mẹ kiếp, chỉ trách sinh nhầm chỗ, nếu như sinh ra ở Sơn Đông, Tung Sơn phái không lắm quy củ như vậy!"