Mọi người nói tới đây, từng người cũng đưa ra suy đoán, chỉ là e ngại Minh Bất Tường đang ở bên cạnh, không tiện thảo luận, thế là lại chuyển chủ đề, nói đến trụ trì nào nghiêm khắc cẩn trọng, trụ trì nào rộng rãi, đủ loại chuyện tầm phào.
Một tên đệ tử nói: "Các ngươi nghe nói qua chưa? Giác Không thủ tọa hóa ra đã có gia thất ở dưới núi!"
Mấy tên đệ tử cười haha nói: "Chuyện này ai mà không biết! Bốn mươi tuổi Giác Không thủ tọa mới quy y xuất gia, không lập gia thất mới là kỳ lạ đấy."
Đệ tử kia nói: "Ta thấy ông ta ra vẻ đạo mạo, còn tưởng rằng ông ta xuất thân Chính tăng, sau đó mới biết được..."
Minh Bất Tường đột nhiên hỏi: "Chính tăng, Tục tăng, phân biệt thế nào?"
Mọi người nhìn về phía Minh Bất Tường, cảm thấy kinh ngạc trước câu hỏi này của hắn, nhưng thấy hắn tuổi nhỏ, thì nói: "Đệ không biết phân biệt thế nào?"
Minh Bất Tường nói: "Liễu Tâm sư phụ có nhắc qua, Chính tăng nhập tự lấy tu hành làm mục đích, Tục tăng thì không. Đệ tử của Tục tăng, cạo đầu đi tu cũng là Tục tăng, chỉ có đệ tử của Chính tăng mới có thể là Chính tăng."
Một tên đệ tử nói: "Gần như là ý này. Nói cho ngươi hay, có một số Tục tăng chỉ ở trong chùa phụng giới, rời khỏi chùa rồi, có gia thất thì không nói, ăn uống chơi gái đánh cược cũng có đấy."
Nói đến đây, mấy tên đệ tử lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
"Khi trước ta đến Phật đô mua đồ, quen biết vài tên đệ tử của Địa Tạng viện, sư phụ ta đặc biệt dặn ta, bớt qua lại với Tục tăng đệ tử." Một tên đệ tử đã cạo đầu đi tu đang uống trà nói: "Gần đây cũng không còn gặp mặt hay bắt chuyện gì nữa."
"Sư phụ ta cũng nói như vậy." Một thiếu niên khác nói: "Nói những người này không phải tấm gương tốt."
"Chính Nghiệp đường đó mới thú vị, ta nghe sư huynh ở đó nói, hễ bước vào Thiện đường, Chính tăng ngồi một bên, Tục tăng ngoài một bên, ở giữa là một dãy ghế trống, như nước với lửa."
Đối lập giữa Chính tăng và Tục tăng dần dần mở rộng, sóng ngầm mãnh liệt, ngay cả các đệ tử cũng dần dần cảm thấy bất hòa.
"Đừng nói xằng bậy." Lữ Trường Phong nói: "Minh sư đệ còn đang ở Chính Nghiệp đường, chuyện này hỏi hắn sẽ biết." Nói rồi nhìn về phía Minh Bất Tường: "Thật là như vậy?"
Minh Bất Tường nói: "Chỗ ngồi ở Thiện đường không đủ, không có dãy để nào trống."
Mọi người bật cười ha hả.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc mắng tới: "Tiểu tiện chủng sống khá tốt nhỉ!" Mọi người nhìn đi, thấy là một hòa thượng mặt đầy đốm đen, chính là Bản Nguyệt, không biết tại sao, hôm nay hắn ta cũng tới phía sau núi.
Bản Nguyệt đi lên phía trước, mắng: "Sư phụ ngươi giết người bỏ trốn, ngươi ngược lại thì tốt, ở nơi này hưởng phúc!" Dứt lời một cước đá vào phía sau lưng Minh Bất Tường, khiến hắn ngã xuống đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng gầm lên giận dữ, Bốc Quy xông tới trước, chặn ngang ôm lấy Bản Nguyệt. Bốc Quy lúc này đã sớm coi Minh Bất Tường là người thân, làm sao có thể để cho hắn bị lăng nhục? Thấy hắn bị đánh, liền vọt tới. Bản Nguyệt nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Bốc Quy, sợ hết hồn, Bốc Quy có sức lực lớn, muốn quật hắn ta ngã xuống đất. Bản Nguyệt nào có thể cho hắn làm bừa, hai tay nâng đỡ dưới sườn hắn, trói chặt kinh mạch hắn, ngay sau đó quỳ gối thúc lên, đụng vào bụng Bốc Quy, Bốc Quy bị đau, vẫn ra sức đẩy ngã Bản Nguyệt ra. Bản Nguyệt lùi lại mấy bước, dang hai tay trái phải, đấm liên tiếp vào mặt Bốc Quy, Bốc Quy da dày, lùi lại vài bước, còn muốn đánh tiếp, mấy đệ tử vội xông lên kéo giữ hắn.
Lữ Trường Phong đứng dậy cả giận nói: "Tại sao lại đánh người?!"
Bản Nguyệt nói: "Tiện chủng là đệ tử của Chính Nghiệp đường, Chính Kiến đường ngươi quản được sao?"
Lữ Trường Phong nói: "Quét tước cũng có tư cách quản giáo đệ tử? Đây là quy củ của Chính Nghiệp đường?"
Bản Nguyệt mắng: "Quét tước thì làm sao? Không phải ngươi cũng quét tước, có tư cách quản ta?"
Lữ Trường Phong nói: "Ngươi đả thương bằng hữu ta, ta quản được!"
Minh Bất Tường kéo ống tay áo Lữ Trường Phong, thản nhiên nói: "Không sao cả."
Bản Nguyệt lại sấn Minh Bất Tường một tát, mắng: "Đến phiên ngươi nói chuyện?"
Hắn ta biết Minh Bất Tường đã không còn Liễu Tâm chống lưng, lại nghĩ thân phận hắn đặc thù, cũng sẽ không có sư phụ thay hắn ra mặt, liền muốn khi dễ hắn gấp bội.
Lữ Trường Phong càng chẳng nói chẳng rằng, một cước xoáy đá về phía Bản Nguyệt.
Bản Nguyệt cả giận nói: "Đến đây!"
Hai người lên chiêu, một vài tên đệ tử của Chính Kiến đường bảo vệ Minh Bất Tường và Bốc Quy, một số khác muốn khuyên can, bị Lữ Trường Phong quát im lặng.
Hai người vừa mới bắt đầu qua lại quyền cước, chỉ là đơn giản tóm bắt công phu, công lực của Lữ Trường Phong rõ ràng thắng trên một bậc. Bản Nguyệt mắt thấy đánh không thắng, hóa quyền thành chưởng, đánh ra liên miên, tựa như sinh thêm mấy cánh tay, bóng chưởng trùng điệp.
Đây là Thiên Thủ Thiên Nhãn Quan Âm chưởng, đã là võ kỹ cấp cao trong chùa, không phải loại ẩu đả tầm thường sử dụng. Bản Nguyệt công lực tuy nông, nhưng chiêu thức lại thông thạo, hắn ta ỷ cường tráng hơn Lữ Trường Phong, tự liêu công lực tất phải càng thâm hậu hơn, muốn nhờ vào đó giành thắng lợi.
Không ngờ toan tính này của hắn ta lại sai lầm, Lữ Trường Phong bỗng đánh ra một chưởng, kình phong đập vào mặt, bất ngờ là Đại Kim Cương chưởng.
Luận võ học mà nói, Kim Cương chưởng chú trọng chưởng lực hùng hậu, Quan Âm chưởng chú trọng khéo léo linh hoạt, hai người đều thiện chiến. Tuy nhiên công phu không phân cao thấp, công lực lại có phân rõ, Lữ Trường Phong tuy chỉ hai mươi tuổi, nhưng nội lực lại tu đến tinh thâm hơn so với Bản Nguyệt, Bản Nguyệt đột kích ba năm chưởng, Lữ Trường Phong chỉ cần một chưởng đánh trả đã có thể khiến cho hắn ta lui về phía sau liên tục.
Lại qua mấy chiêu, Lữ Trường Phong đánh một chưởng vào bả vai Bản Nguyệt, đẩy lùi hắn ta vài bước. Bản Nguyệt bị thua thiệt, tự nghĩ không địch lại, mắng: "Hôm nay các ngươi ỷ người đông, ta chịu thua thiệt này, để xem ngươi có thể che chở tiện chủng này được bao lâu!" Dứt lời xoay người liền đi.
Một tên đệ tử ở phía sau chế ngạo nói: "Đừng đi mà! Chúng ta chọn một người yếu một chút đánh với ngươi, một chọi một, không bắt nạt người đâu!"
Mọi người cười haha, hoan hô nói: "Lữ sư huynh lợi hại!" "Lữ sư huynh thật bản lĩnh!" Bao quanh Lữ Trường Phong, giống như vây quanh một đại anh hùng vậy.
Lữ Trường Phong nói với Bốc Quy: "Không sao chứ?" Bốc Quy lắc đầu, nói: "Không việc gì." Trên nét mặt lại có vẻ không cam lòng.
Minh Bất Tường nói: "Đắc tội Bản Nguyệt, hắn ta sẽ tìm cơ hội trả thù."
Lại có người nói: "Nếu hắn ta đi cáo trạng, sợ hại Lữ sư huynh bị sư phụ trách phạt."
Lữ Trường Phong nói: "Ban Cẩu là Tục tăng, ta đánh hắn ta, sư phụ sẽ khen ta."
Mọi người lại cười to một trận.
Lữ Trường Phong lại nói với Minh Bất Tường: "Đệ ở Chính Nghiệp đường, hắn ta sớm muộn cũng sẽ gây xúi quẩy cho đệ, không thể trốn được. Chính Kiến đường vẫn còn phòng trống, đệ thật sự không dọn tới?"
Minh Bất Tường vẫn lắc đầu, nói: "Đó là phòng của sư phụ."
Mọi người thấy hắn nhớ nhung sư phụ, khá là cảm động. Lữ Trường Phong nói: "Nếu như hắn ta lại bắt nạt đệ, đệ nói với ta, ta giúp đệ ra mặt."
Minh Bất Tường nói: "Trong chùa cấm ẩu đả, hơn nữa hắn ta còn có trợ thủ." Lập tức lại nói: "Hiện tại có Lữ sư huynh ở bên cạnh, nếu như hắn ta đến chọc ta, Lữ sư huynh cũng sẽ giúp ta."
Lữ Trường Phong cười haha nói: "Đây không tính là gì, đệ yên tâm, hắn ta dám rêu rao, ta đem chuyện hắn bắt nạt đệ kể cho sư phụ, bên trên tự có người chủ trì công đạo, sư huynh đệ Chính Kiến đường đều là chỗ dựa của đệ."
Tiếng nói vừa dứt, một đám sư huynh đệ trăm miệng một lời nói rằng: "Không sai, chúng ta đều là chỗ dựa của đệ!"
Minh Bất Tường nhìn mọi người, bỗng khẽ mỉm cười, ấm áp như mặt trời mới mọc. Từ khi Minh Bất Tường vào Chính Kiến đường tới nay, ngoại trừ Bốc Quy, không người nào thấy hắn cười qua, mọi người đều nói hắn buồn vì Liễu Tâm mất tích, lúc này thấy hắn nở nụ cười, đều cảm thấy làm được một chuyện tốt, tất cả đều vui mừng.
Ngoại trừ Bốc Quy.
Hắn bày ra bộ mặt cô đơn, đứng ở phía sau mọi người.
Buổi tối hôm đó, Bốc Quy trăn trở, ngủ không yên. Sáng sớm hôm sau, lúc quét tước ở Thần Thông tàng, hắn không kiềm được lén lút rút cuốn sách bí mật《Long Trảo thủ》, để vào trong lòng.
Lựa chọn cuốn này, là bởi vì có rất nhiều chữ hắn không rõ nghĩa, chỉ chữ "Long" đã khiến hắn cảm thấy uy phong thô bạo.
Buổi chiều, Minh Bất Tường dạy Bốc Quy học chữ, Bốc Quy hỏi tới ân oán của Bản Nguyệt và hắn, Minh Bất Tường nói: "Hắn ta là đầu lĩnh tăng lao dịch ngày trước của Chính Nghiệp đường, giống như Sầu sư huynh. Chỉ là hắn ức hiếp thuộc hạ, chỉ phát hiệu lệnh, không làm việc, mọi người sợ hắn ta, nhưng không kính hắn ta."
Bốc Quy lại hỏi: "Nhưng Lữ sư huynh rất được mọi người kính yêu?"
Minh Bất Tường nói: "Huynh ấy nhiệt tình, thường giúp đỡ sư huynh đệ, tự nhiên được kính yêu. Nếu như huynh cũng thường xuyên giúp đỡ sư huynh đệ, thì cũng sẽ nhận được sự kính yêu."
Bốc Quy gật đầu, không hỏi thêm.
Sau đó, Bốc Quy thường chủ động giúp đỡ sư huynh đệ. Hắn hỏi thăm được sư huynh đệ nếu có chi phí, đều thường đến Phật đô mua đồ, Phật đô cách chừng năm dặm, có một số sư huynh đệ nếu như không được sư phụ cho phép không thể tùy ý rời chùa, khó tránh khỏi cần người mua thay, nếu không gặp dịp, chỉ đành đến khắp nơi nhờ giúp đỡ. Bốc Quy không có sư phụ, có thể tự do ra vào, hắn liền xung phong nhận việc, giúp tất cả các sư huynh đệ mua đồ dùng, mới đầu mọi người còn có chút ngại, chối từ, nhưng thấy Bốc Quy khăng khăng, nên cũng đón nhận ý tốt của hắn.
Bốc Quy tuy lùn gù, nhưng sức lực lại lớn, bất luận vận chuyển bao nhiêu đồ đều không làm khó được hắn. Mỗi khi hắn mua đồ trở về, tất cả mọi người đều sẽ nói lời cảm ơn hắn, tán thưởng một phen, Bốc Quy mặc dù mệt đến mồ hôi đầm đìa, nhưng đều sẽ cười rất vui vẻ.
Tháng ngày lâu dài, mọi người dần dần quen thuộc, lúc gặp món đồ muốn mua lại không muốn đi xa, liền nhờ vả Bốc Quy đi mua, có lúc chỉ thiếu mốt cái bàn chải đánh răng Bốc Quy cũng phải đi về mười dặm đường.
Tháng chạp, Thiếu Thất Sơn buông xuống một trận tuyết lớn, sau đó đó là năm mới, tuy là bên trong Thiếu Lâm tự đón lễ Phật đản, nhưng vẫn phải náo nhiệt một phen. Sau đó lại là sinh thần của hai vị Bồ Tát là Quan Âm và Phổ Hiền, mấy tháng này khiến chúng đệ tử Chính Kiến đường mệt đến người ngã ngựa đổ.
Chớp mắt đã đến mùa xuân ấm áp ba tháng, một hôm, có người đến gõ cửa phòng Minh Bất Tường, nói là Giác Kiến trụ trì mời hắn đến Chính Nghiệp đường.